Một đời rơm rạ ruộng
đồng Nội đi chỉ tấm lưng
còng mang theo Cỏ vàng, nấm mộ buồn
teo Buốt mưa đêm, rát nắng
chiều nội ơi Bao năm nuôi cháu mồ
côi Tiếng ru nội đẫm vành
nôi cháu nằm Trên đầu nội mấy vòng
tang Nỗi nhà, nỗi nước thắt
ngang cuộc đời Cháu đi góc biển chân
trời Trong tim không cạn
những lời nội ru Nay về thăm nội vàng
thu Nén hương quặn cháy
nghiêng mồ lệ rơi! Nghe từ tiếng nội à ơi Từ trong mộ đất xé
trời vang lên... Ngọc Khương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét