"Với Đỗ Trọng Khơi (...), thơ là chiếc phao cứu sinh của anh. Thắt ngặt trong cõi đời, anh bơi vào cõi chữ" (Chu Văn Sơn)
Đã rằng ém nhẹm trong tim chút hương sắc chút tơ tình đa mang mà xuân lên bản xuống làng tinh khôi, rực rỡ, xênh xang, bời bời Nét đài nét lộc lơi lơi nắng mưa hạt lở hạt bồi chung chiêng khi líu ríu lúc lặng êm khi ngây dại lúc thản nhiên gọi mời Có lời thì thưa thớt thôi giấu chi lời để thiệt lời cho nhau đã trao trao tận niềm đau đã cầm dù có nhạt màu cũng cam Giao thừa vỡ vạn tiếng vang góc vườn chân ruộng miên man lộc chồi... 1990 Đỗ Trọng Khơi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét