Nhà văn VŨ TÚ NAM: "Tôi viết Cuộc phiêu lưu của Văn Ngan tướng công năm 1962, in trên Tạp chí Văn nghệ, kể chuyện chàng Ngan biết bay một tí, biết chạy một tí, biết bơi một tí, biết hát ồ ề một tí, nhưng làm gì cũng dối trá để rồi chuốc lấy tai hoạ ba lần trụi lông, mất áo, hai lần suýt chết. Sau đó, nhà xuất bản Kim Đồng in thành sách năm 1963. Mãi đến năm 1986, Cuộc phiêu lưu của Văn Ngan tướng công mới được tái bản (in 81.000 bản) với bìa và minh hoạ của hoạ sĩ Trương Qua, y hệt lần in thứ nhất. Rồi sách được tiếp tục tái bản năm 1994, 1996".
2. MỘT CHUYẾN LÊN TRỜI
Ông cụ ở tỉnh Nam kể rằng:
Sau đó, Ngan được Gà
Thiến chiều chuộng, kiếm mồi cho ăn rất nhiều. Chẳng bao lâu, mình Ngan lại mọc
đủ lông, nhưng lông cứ nham nhở trắng đen như ta thường thấy ở loài Ngan bây giờ.
Đến một ngày kia, Gà
Thiến dành dụm cho Ngan được hai túi giun khô, năm bao bột ốc (toàn những món
ăn rất sang của loài gà vịt), Gà đem đến trước mặt Ngan mà nói:
- Bây giờ ta với chú tạm
chia tay. Chú tự đi lập lấy thân, rồi ngày về sẽ sum họp cùng ta. Để có một
chút làm tin, ta tặng chú cái lông đuôi này; chú giữ lấy làm kỷ niệm, luôn nhớ
đến ta mà dốc lòng rèn luyện thành tài.
Ngan ta cảm động quá,
ngậm lấy cái lông đuôi của Gà, ngọng cả lưỡi không nói lên lời. Ngan vác bao
vác túi lên vai, quay phắt đi, rảo bước, nhất định không ngoái cổ lại nhìn
“nàng”, để tỏ ra là mình cứng cỏi.
Đi được hai ngày hai
đêm, một buổi sáng kia Ngan tới trước gốc cây xoan cao vút, trên cành có một
đôi chim gáy đang “cục cù… cục cù…”. Ngan ngồi nghỉ, giở túi giun khô ra ăn,
kính cẩn đặt nhẹ nhàng cái lông đuôi “công chúa” xuống cỏ, vừa ăn vừa nhìn lên
đôi chim. Bất giác Ngan nhớ nàng “công chúa” vô cùng – xin nhắc lại bạn đọc:
“công chúa” của Ngan tức là Gà Thiến vậy. Ngan không thể kìm lòng, bèn lim dim
mắt ứng khẩu đọc mấy câu thơ. Bỗng nhiên con chim mái bay vút đi như chạy trốn,
chỉ còn chim trống đậu lại ở cành xoan. Thì ra phần vì giọng ngâm của Ngan khàn
khàn dễ sợ quá, phần vì lời thơ cọc cạch khó nghe, nên đôi chim ấy đã không thể
gần nhau nữa vậy.
Ngan ngửa cổ hỏi chim:
- Chẳng hay công tử thấy
tài thơ của ta ra sao? Chim đáp:
- Tôi vốn không am hiểu
về thơ, tôi chỉ là kẻ ngày ngày bay lượn; cuối biển chân trời, nơi nào tôi cũng
đến…
Ngan vỗ cánh cả cười:
- Ha ha! Vậy thì ta sẽ
nhờ công tử mang đến tặng Nàng một móng chân ta, để Nàng biết cho ta tấm lòng
son sắt.
Nói đoạn, Ngan cặp mỏ
nhổ phắt ngay móng chân giữa bên phải, máu tuôn ra đầm đìa. Kẻ si tình ấy đau
quá, nằm giãy đành đạch, kêu khóc rầm trời. Chim gáy vội vàng bay xuống, kiếm
lá rịt cho. Chim hỏi han đầu đuôi câu chuyện. Ngan ta nước mắt ròng ròng (vì
đau quá), sự tình như thế như thế thuật lại ngọn ngành. Chim Gáy cảm động thấy
con người có tình thắm thiết, lại có chí như vậy, vội kiếm lời an ủi:
- Tôi sẽ giúp tráng sĩ
mang cái móng chân này tới cho Công chúa. Tiếc rằng tôi tài hèn sức mọn, không
có nghề gì giỏi để bày cho tráng sĩ theo, chỉ thạo mỗi một môn bay lượn, nếu
tráng sĩ không chê là kém, tôi sẽ chỉ bảo cho.
Ngan nín khóc nghĩ bụng:
“Ta nhất định sẽ lợi dụng anh chàng chim sốt sắng này để học cái nghề bay bổng.
Hừ, cái lũ ngỗng, vịt, gà mọi rợ kia ơi! Chúng bay muôn đời là loài trần tục, sống
lẹt đẹt ở sát mặt đất, còn ta đây sắp sửa là thiên thần mọc cánh bay cao. Biết
đâu ta chẳng lên tới mặt trăng đánh bạn với chị Hằng!”
Sau đó, Ngan quay sang
nói với chim Gáy:
- Cám ơn công tử, ta
chính tên là Hiệp sĩ áo đen. Ta vốn có tài bay rất giỏi, vượt năm châu bốn biển
cánh không chồn. Nhưng cách đây hai mươi ba năm, để giải nguy cho một nữ chúa gặp
nạn, ta đã giao chiến với con sư tử ở núi Kỳ Cùng trên đất Lạng Sơn, và sư tử
đã cắn ta gãy cánh. Do vậy, đã mấy chục năm ta mất thói quen bay lượn. Nay công
tử nhắc lại cho ta, chắc là ta nhớ được ngay nghề cũ.
Chim Gáy nghe chiến
công lừng lẫy của Ngan như thế, càng thêm mến phục, có bao nhiêu ngón bay đem
ra chỉ bảo hết để giúp chàng Hiệp sĩ áo đen. Hiệp sĩ đã trót nói khoác, lại vốn
có thói giấu dốt ít ai bì, nên học chưa xong mấy động tác chính đã vội la to
lên:
- Khoan! Khoan! Công tử!
Ta muốn bay thi với công tử một phen, xem ai lên tới ngọn xoan kia trước. Nhưng
để tỏ ra là có thực tài, xin công tử cùng ta đứng ở mô đất này, cùng nhắm mắt cả
lại, khi nào nghe ta hô “khởi sự” thì bắt đầu bay.
Chim Gáy cả tin, làm
đúng như lời Ngan bảo, đứng trên mô đất, nhắm hai mắt lại. Còn Ngan thì không
những không nhắm mắt, lại len lén trèn lên ngọn đống rạ gần đó, rắp tâm lập mẹo
thắng Chim Gáy phen này. Đứng sẵn trên đống rạ cao, nghển cổ, kiễng chân, giang
hai cánh chuẩn bị bay, Ngan mới hô lên: “Khởi sự!”.
Vút một cái, Chim Gáy
nhắm mắt bay vọt lên ngọn xoan. Ngan ta to đầu, nặng bụng, vỗ cánh phạch phạch
loạng choạng bay lên được một tí, rồi rơi bịch xuống hòn đá tảng bên đường.
Chim Gáy vội vàng lướt xuống đỡ Ngan dậy. Ngan ta nhăn mặt cố nén đau, nói giọng
thiểu não:
- Công tử ơi! Thật là
muôn đời tôi còn nguyền rủa con sư tử ở núi Kỳ Cùng! Nào ngờ mấy chục năm trời
vết thương vẫn còn nhức buốt, không sao cất cánh lên được!…
Nói đoạn, Ngan từ biệt
Chim Gáy để đi ngao du phương khác, nghĩ bụng: “Nghề bay này học đau mình đau mẩy
quá, tội gì theo đuổi cho khổ thân!”. Chim Gáy dọn tiễn Hiệp sĩ một bữa tiệc
linh đình. Hiệp sĩ ăn uống không hề khách khí, lại lấy trộm vài đôi bát đĩa giấu
trong cánh “để làm kỷ niệm”.
VŨ TÚ NAM
Đón đọc chương 3: Đi thăm hoàng tử thứ sáu con vua Thủy Tề.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét