XI
Không tốn một mũi tên, không mất một tên lính, Quang Trung chiếm đồn Hà Hồi. Quân giặc bị bắt sống hết, không chạy được một tên. Lúc ấy mới vừa hết canh ba. Trước đầu voi của Quang Trung , tướng Thanh quỳ lạy như tế sao. Quang Trung phủ dụ cho chúng yên lòng, cắt quân canh giữ.
Đoàn quân áo vải reo vui. Quang Trung nói:
- Trưa hôm nay, mồng bốn tết, quân ta sẽ chiếm Ngọc Hồi.
Chiến sĩ lại đi như bay trong sương mù gió buốt.
Tiếng gà gáy rộn ràng.
Tờ mờ sáng, chiến sĩ dàn thành thế trận trên một cánh đồng bao la bằng phẳng. Ngồi trên con voi cao lớn. Quang Trung tay cầm thanh kiếm tuốt trần, chỉ đồn Ngọc Hồi mờ mờ trong sương. Dãy lũy chắn ngang cao như tòa gác, dài hàng mấy dặm đường. Quang Trung nói với các tướng cỡi ngựa đứng dàn hai bên mình:
- Các ngươi hãy xông pha tên đạn, đi trước quân sĩ. Không có lệnh, kẻ nào lùi sẽ chém đầu ngay tại trận.
Lá cờ lệnh đỏ trên đầu voi ngả về đằng trước. Gió bấc thổi lá cờ bay vật. Quang Trung đứng thẳng trên đầu voi, vung kiếm, áo chiến bào đỏ thắm như son. Từng đợt, từng đợt chiến sĩ tiến thẳng lên đồn, thế như hổ chồm, rồng cuốn. Cánh đồng mênh mông sương phủ rung động dưới bước chân người vun vút chạy nhanh. Vó ngựa chồm lên như lướt trong mây mù. Bóng những ngày tết vừa qua như vẫn còn phảng phất trong gió trong sương. Buổi sớm đầu xuân chưa quen động thổ, còn như trầm ngâm nghĩ ngợi. Giữa cảnh tịch mịch ấy, bỗng nổi dậy tiếng trống thúc quân, tiếng reo hò vang dậy náo động cả một góc trời. Những làng macjchung quanh ngơ ngác chưa biết chuyện gì, khi tưởng như một đám rước lớn đâu đây, phút lại giật mình lo sợ tự hỏi sao ngày xuân lại có tiếng sấm động ù ù. Trên đồn Ngọc Hồi, lính canh vừa ngủ dậy. Đứng trên chòi cao nhìn xuống cánh đồng, thấy sương mù tự nhiên ngàu đỏ và ầm ầm xô lại. Lẫn lộn tiếng chân người, tiếng vó ngựa, tiếng trống, tiếng loa. Chúng rụng rời, nổi hiệu trống báo nguy. Nhưng đoàn quân áo đỏ đã đến sát chân đồn, lưỡi mã tấu lóa lên như luồng chớp. Tướng sĩ nhà Thanh nhốn nháo, vừa lên tới mặt\thành, thì đã thấy dọc theo lũy thành dài dằng dặc, chỗ nào cũng có những quân áo đỏ leo thang thoăn thoắt. Bọn tướng giặc hô quân liều chết chống giữ. Những ngọn giáo, những ngọn mác trên đồn tua tủa đâm xuống, những lưỡi câu liêm vung ra, giật những thanh tre đổ gãy. Tiếng kêu của quân giặc trên đồn, tiếng thét, tiếng reo hò của các chiến sĩ đang đánh lên ồn ào như chợ vỡ. Sáng đã rõ mặt người, sương mù tan lả tả. Trên lũy đồn, dưới chân đồn lênh láng máu tươi. Những mũi tên ở dưới vun vút bay lên, những mũi tên ở trên đồn vun vút bay xuống. Các chiến sĩ áo đỏ vẫn ào ạt lao lên. Kẻ trước ngã, người sau nhảy tới.
Từ giữa trận, voi của Quang Trung xông thẳng tới trước đồn. Lá cờ lệnh đỏ trên đầu voi ngả về đằng trước. Tướng sĩ nức lòng, lăn xả vào đồn. Tại một góc đồn, quân Thanh đã giạt cả ra. Nhiều đứa ôm đầu chạy trốn. Tướng quân Ngô Văn Sở đã nhảy lên thành đồn vung kiếm chém một tên tướng giặc, đầu văng xuống cánh đồng. Lố nhố trên đồn bóng những người áo đỏ, tiến sau Ngô Văn Sở, vung mã tấu đánh thọc sâu vào. Dưới đồn, chiến sĩ thoăn thoắt trèo thang lên ùn ùn. Cả một khúc đồn đã vỡ.
Bỗng nhiên, có những tiếng nổ rầm trời, rồi hàng chục, hàng trăm đám khói đen từ trong đồn phùn phụt tuôn ra. Khói đen loang kín cả mặt đồn. Khói mỗi lúc một bốc cao, tỏa khắp bầu trời. Gió bắc ào ào thổi đưa khói lan khắp cánh đồng. Các chiến sĩ đang lớp lớp tiến vào đồn bỗng thấy bốn bề tối như bưng lấy mắt. Người sau trông khống thấy người trước. Giơ lưỡi mã tấu lên, chỉ thấy bóng mờ mờ. Quân không nhìn thấy tướng. Tướng không trông thấy quân. Lá cờ lệnh trên đầu voi của Quang Trung cũng biến đi đâu mất. Mùi khói khét lẹt. Các chiến sĩ bị ngạt thở, ho hen sặc sụa. Mắt bị khói đánh vào, cay như bị bôi ớt. Nước mắt chảy giàn giụa. Các chiến sĩ nhắm nghiền mắt lại, chân bước loạng choạng. Cố mở mắt ra, họ chỉ thấy một màu đen đặc quay cuồng, không còn biết đâu là phương hướng. Các chiến sĩ tưởng như sa xuống âm ty đại ngục.
Nghe văng vẳng trên đồn tiếng quân Thanh cười nói văng lừng.
Bỗng lại có những tiếng nổ như sấm như sét trước mặt, sau lưng, bên phải, bên trái chiến sĩ. Đất bắn tung lên, các chiến sĩ xô nhau ngã xuống.
Đương còn hoang mang khủng khiếp, các chiến sĩ chợt nghe thấy tiếng Quang Trung, âm vang như tiếng chuông đồng:
- Tướng sĩ không việc gì mà sợ. Khói hỏa mù rồi sẽ tan dần. Còn súng thần công của nó, ta sẽ có cách trị. Các ngươi hãy yên tâm. Trưa hôm nay, sẽ lấy Ngọc Hồi.
Tiếng chuông đồng quen thuộc ấy làm thức tỉnh mọi người. Họ dụi mắt nhìn lên, thấy trời như rạng sáng. Đạn trái phá vẫn rít chung quanh. Người và ngựa ngã nghiêng như cây cối đổ rầm rầm trong mưa bão. Nhưng các chiến sĩ reo hò sung sướng. Trong vòng khói lửa mịt mù, họ thoáng thấy màu áo đỏ của Quang Trung.
NGUYỄN HUY TƯỞNG
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét