Trong vườn hồng, có một con sâu đo bám lấy gốc cây, bò nhấp nhổm. Từ sáng đến trưa nó đã bò đến giữa thân cây. Xem chừng công việc của nó có vẻ quan trọng lắm thì phải.
Bỗng một con chim chích sà xuống:
- A, có một thằng sâu rồi - chim chích reo lên.
- Con sâu đo sợ cứng cả người, nhưng nó vội lấy lại bình tĩnh rồi quát lên với chim:
- Ê, chim chích kia, nhìn đây này, suốt từ sáng đến giờ ta miệt mài đo xem cây hồng này cao bao nhiêu. Ta có ích như vậy, sao lại bắt ta?
Chim chích phân vân: "Mình chỉ bắt bọn sâu hại cây thôi. Chứ còn thằng sâu đo này... Lạ quá, có khi nó có ích thật chăng?... Nghĩ vậy, chim chích bay vù đi.
Con sâu đo thấy lừa được chim chích nó khoái lắm. Chợt nó thấy một cái mầm cây non: "Ăn cái đã, mình làm việc suốt từ sáng đến giờ... đói quá...".
Thế là sâu chén cái mầm cây một cách ngon lành.
Từ lúc ấy, hễ cứ gặp cái mầm cây nhỏ là nó ăn liền. Nó nghĩ: "Mình đo xem cây hồng này cao bao nhiêu... Mình phải được trả công chứ!".
Hôm sau, chim chích bay tới. Nó nhảy lích chích, lích chích ngó nghiêng:
"Ôi, sao bao nhiêu mầm cây gẫy hết cả thế này? Sâu đo ăn à? Thôi chết, mình bị thằng sâu đo lừa rồi... Nó đã ăn hết cả mầm cây".
Chim chích giận lắm, nó quyết tìm được tên sâu đo... A, đây rồi!
Sâu đo thấy chim chích quay lại, định tìm cách cãi như lần trước. Nhưng lần này thì đừng hòng lừa được chim chích nữa. Chim chích mổ một cái, thế là đi đời sâu đo.
Một ngọn gió thoảng qua. Lích chích... Lích chích... Con chim chích đang tìm xem còn thằng sâu nào nữa hay không...
PHƯƠNG HOÀI
(Lớp 5C, Trường TH Thành Công, Ba Đình, Hà Nội)
Nguồn: Những đoạn văn hay của học sinh tiểu học.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét