Bé Mơ vốn tính hay mơ mộng. Xem truyện kiếm hiệp, Mơ thường nghĩ đến chuyện thần thong biến hóa, những con người có sức mạnh phi thường.
Một hôm, làm toán không ra, Mơ quẳng bút, vứt sách chạy ra vườn chơi! Ngồi tựa vào một gốc cây, Mơ bắt đầu nghĩ long bông. Trong lúc mơ mơ màng màng, em thấy một ông tiên, râu tóc bạc phơ bước đến, tiên trao cho em một quả đào đỏ tươi và nói:
- Ta nghe nói em muốn trở thành kẻ khổng lồ, ta cho em quả đào tiên này, em hãy ăn đi, sẽ được như ý!
Mơ sướng quá, cầm quả đào nhai ngấu nghiến. Khi Mơ quay lại thì ông tiên đã biến mất rồi. Em vươn vai một cái bỗng trở thành một người khổng lồ, cao lớn lạ thường.
Nhưng cây cổ thụ, bây giờ chi cao ngang vai em. Nhưng đám mây bay lơ lửng em chỉ với tay là nắm được.
Người khổng lồ hăm hở bước vào rừng.
Bỗng có tiếng gầm lên dữ dội, một chú cọp vằn lao đến vồ mồi. Người khổng lồ chỉ đấm một quả, cọp vằn lăn ra chết tươi.
Lại có tiếng cây đổ rào rào… một chú voi to ào ào đi đến, vòi giơ cao chực quấn lấy người quật nát. Người khổng lồ ôm voi quật mạnh. Voi ngã lăn kềnh.
Đến một quãng trống, có một bức tường đá chắn mất lối đi. Người khổng lồ co chân đạp mạnh…
- Ối, ối… gãy chân tôi rồi! Bé Mơ tỉnh dậy ôm chân khóc mếu máo. Vừa lúc đó có một chú công nhân đi tới. Chú ngạc nhiên hỏi:
- Chân em bị đau thế nào?
- À, à em ước mơ trở thành người khổng lồ, em thử chân một tí xem sao!
Chú công nhân đã nhìn thấy vết chân em bé in trên bức tường đá, chú mỉm cười bảo:
- Nào, em có muốn gặp người khổng lồ thật không?
Mắt bé Mơ sáng lên:
- Ở đâu hở chú?
- Gần thôi, đi với chú!
Mơ thích quá, nhảy nhót theo chú công nhân vào nhà máy. Chú công nhân vui vẻ chỉ vào một cỗ máy phát điện bảo:
- Đây là người khổng lồ có sức mạnh phi thường.
Chú bé chau mày lại, rồi ngắm nghía máy phát điện từ đầu đến chân rồi bĩu môi bảo:
- Sức khỏe của câu như thế nào? Tay cậu có thể xách nổi vậy nặng ngàn cân không?
Máy phát điện cười ồ ồ, rung cả hai vai
- Tay tôi ấy à… xách nổi vật nặng vạn cân cơ.
- Thử xem!
Máy phát điện chia ra một cánh tay “cần cẩu” khổng lồ. Ngón tay to như một cái móc sắt. Điện chạy ầm ầm, đèn chớp xanh đỏ. Ngón tay cần cẩu thò xuống móc vào một chiếc xe ủi đất to tướng, nhấc bổng lên trời.
- A ha, giỏi quá! Tay cậu khỏe thật!
Cậu bé reo lên nhưng rồi im bặt ngay:
- Thế nhưng chân cậu thì thế nào? Có chạy nhanh bằng ngựa không?
- À, chân tôi chạy nhanh gấp mười lần ngựa phi!
- Thật không? Thử xem nào?
Máy phát điện với tay kéo bốn bánh xe lắp vào bên dưới, kéo mui sắt đậy lại thành một chiếc ô tô. Xe mở máy chạy vút đi rất nhanh àm chú bé hỏng hồn, vội nhảy qua bên cạnh. Khi xe quay lại. Máy phát điện bước ra cười ồ ồ, chìa tay ra bắt tay chú bé.
Bé Mơ tấm tắc:
- Chà chà, cậu chạy nhanh quá làm mình suýt nữa bị đè bẹp mất. May quá! Nhưng mà này, tai cậu có thính không? Có nghe được tiếng nói thầm xa một ki-lô-mét không?
- Ồ, tai tôi thì… có thể nghe xa hàng tram ki-lô-mét. Đây, cậu thử nghe xem.
Máy phát điện tháo vàng tai thành chiếc ống nghe điện thoại đưa cho cậu bé.
- A lô, a lô, bé Mơ đâu?
- A lô, Mơ đây, cậu ở đâu đấy?
- Mình ở Đà Nẵng, cách xa cậu hơn chin tram ki-lô-mét.
- Ồ, thế mà mình nghe rõ như đang ở cạnh nhau đây! Chịu máy phát điện là giỏi, nhưng mình hỏi thêm một điều này nữa nhé! Mắt cậu có sáng không? Có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối được không?
Máy phát điện chớp chớp mắt: một luồng ánh sáng đèn pha chói thẳng vào mắt cậu bé.
- Ối, ối, chói quá, mình chịu cậu là người khổng lồ rồi đấy!
- Không, tôi không phải là người khổng lồ đâu chú bé ạ! Máy phát điện nói – người khổng lồ đang đứng sau lung chú bé đấy.
Bé Mơ quay lại:
- Chú công nhân ấy à?
- Đúng thế, chú công nhân chính là người đã đem lại cho tôi mọi sức mạnh khổng lồ.
Bé Mơ nắm tay chú công nhân:
- Có đúng thế không chú?
Chú công nhân xoa đầu em bé cười và giảng giải:
- Con người sáng tạo nên mọi sức mạnh phi thường, chính nhờ có trí tuệ cháu ạ, thế cháu có muốn sau này sáng tạo nên những sức mạnh vĩ đại hơn cho nhân loại không?
- Có, cháu muốn lắm chú ạ.
- Thế thì cháu phải ra sức học tập, học thật chăm, thật giỏi, có thế, trí tuệ mới phát triển, con người mới trở thành khổng lồ được cháu ạ.
- Vâng, cháu đã hiểu.
Bé Mơ chạy về nhà, mở sách ra, chăm chú học. Em nhìn thấy trong sách ấy, cả thế giới vĩ đại ngày mai.
CỬU THỌ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét