Thứ Năm, 26 tháng 12, 2024

BẢN NHẠC VẼ LÊN NỤ CƯỜI



Cầu dây văng Đông Hà


Trong góc nhà nhỏ chứa nhạc cụ của cậu bé Bin mới 9 tuổi, một buổi sáng sớm, cây đàn Piano cất tiếng: “Anh bạn Guitar, anh dậy chưa?”

“Tôi dậy rồi, có chuyện gì vậy?” - Guitar khẽ rung dây đáp.

“Anh có thấy dạo này cậu chủ nhỏ Bin của chúng ta buồn không?” - Piano trầm tư.

“Phải, tôi cũng để ý. Những hè trước, cậu chủ thường về quê với ông bà.” - Guitar ngập ngừng.

“Nhưng từ khi tôi xuất hiện, cậu chủ không còn về nữa.” - Piano tiếp lời.

“Đúng vậy, tôi buồn khi thấy cậu phải cắm đầu vào học. Nhìn cậu chủ Bin, tôi thấy thương quá.” - Guitar buồn bã.

“Cậu chủ Bin còn quá nhỏ để chịu áp lực như vậy.” - Giọng Piano trở nên não nề.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi cửa phòng mở ra. Bin bước vào phòng khách, hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay con có lịch học những môn gì?”

Mẹ nhẹ nhàng trả lời: “Hôm nay con học Piano, Tiếng Anh và Mỹ thuật.”

Bin ngập ngừng, không nói gì thêm. Cậu bé muốn nói rằng mình không muốn học Piano nhưng lại im lặng vì hiểu mẹ muốn tốt cho mình. Mẹ lo lắng hỏi: “Hôm nay con mệt sao?”

“Dạ con ổn ạ, mình đi thôi mẹ.” - Bin lắc đầu, cười đáp. Nhưng các đồ vật vẫn nhìn ra Bin đang buồn.

Sáng hôm sau, khi cả gia đình ra ngoài, các đồ vật họp hội. Sáo Trúc thở dài: “Mọi người ra ngoài hết rồi, Bin chẳng có thời gian chơi với tôi.”

Bác Ghế trầm ngâm: “Cậu chủ nhỏ đi học rồi. Ba môn một ngày, thật mệt mỏi.”

Piano rơm rớm nước mắt: “Lịch học của Bin thật dày đặc, cậu bé chỉ mới 9 tuổi.”

Cô Đồng Hồ lo lắng: “Một ngày Bin chỉ ở nhà 8 tiếng. Thật ít ỏi cho trẻ con.”

Bút Chì khẽ nói: “Cậu ấy luôn buồn bã khi trở về. Ước gì tôi có thể làm gì đó giúp cậu ấy.”

Piano hét lên: “Không! Chúng ta chỉ là đồ vật. Việc chúng ta có thể nói và di chuyển là điều con người không thể biết.”

Căn nhà rơi vào im lặng. Đột nhiên, anh Vở thốt lên: “Chúng ta vẫn có thể giúp Bin!”

Chị Kệ Sách nôn nóng: “Bằng cách nào?”

Các đồ vật đồng thanh: “Đúng rồi! Anh Vở nói đi!”

Vở bình tĩnh giải thích: “Một ngày ông bà chủ chỉ ở nhà 8 tiếng. Chúng ta sẽ gửi lời nhắn đến ông chủ. Các bạn nhớ không, có một buổi tối Bin đã viết những dòng tâm sự? Chúng ta sẽ đưa chúng cho ông chủ thấy.”

Tối hôm đó, bố của Bin về nhà sau chuyến công tác dài ngày. Ông mua cho Bin chú gấu bông cậu yêu thích từ lâu và chuẩn bị mâm cơm thịnh soạn. Sau khi kết thúc môn học cuối cùng, Bin chào cô giáo rồi ra ngoài gặp mẹ. Vừa vào nhà, cậu thấy bố đang ngồi ở phòng khách. Bin lao vội vào vòng tay bố.

“Có nhớ bố không, Bin?”

“Con có, con nhớ bố siêu siêu nhiều!” - Bin cười tươi.

“À, bố có bất ngờ cho Bin đấy. Cất cặp rồi vào bếp thôi.” - Bố Phúc giả vờ bí mật, cùng Bin vào bếp. Cả nhà quây quần bên mâm cơm. Bin rất vui khi nhận được chú gấu. Sau ngày dài mệt mỏi, buổi tối của gia đình tràn ngập tiếng cười.

Khi mẹ Hoa và Bin vẫn còn ngủ, bố Phúc đã thức dậy sớm để bắt đầu làm việc, cũng là lúc các đồ vật bắt tay vào kế hoạch. Những trang giấy Bin viết nguệch ngoạc được chuẩn bị sẵn sàng để đưa đến tay ông chủ. Bút Chì và Vở phối hợp để đưa các trang giấy từ bàn học của Bin đến phòng khách. Bút Chì lăn tròn kéo các trang giấy theo sau, còn Vở mở rộng để giữ chúng không rơi rớt.

“Cẩn thận, Bút Chì. Chúng ta cần đưa những trang giấy này đến gần bàn làm việc của ông chủ.” - Vở khẽ khàng.

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng kéo chúng đi thật nhẹ nhàng.” - Bút Chì thầm thì đáp.

Khi đến gần bàn làm việc, các đồ vật gặp phải vấn đề: Làm sao để đặt các trang giấy lên bàn mà không bị phát hiện? Chị Kệ Sách đưa ra ý kiến: “Tôi sẽ nghiêng một chút để tạo khoảng trống. Các bạn có thể dùng tôi làm điểm tựa để đưa giấy lên bàn.”

Bác Ghế cũng góp sức: “Tôi sẽ giúp tạo tiếng động nhỏ để thu hút sự chú ý của ông chủ.”

Mọi việc được tiến hành cẩn thận. Kệ Sách nghiêng nhẹ, Bút Chì và Vở phối hợp để đẩy các trang giấy lên. Khi giấy đã được đặt gọn gàng, Bác Ghế nhẹ nhàng tạo tiếng động nhỏ bằng cách dịch chuyển một chân ghế.

Tiếng động khiến ông chủ chú ý. Ông tiến đến bàn, nhặt lên các trang giấy và bắt đầu đọc...

Tờ đầu tiên: “Mẹ ơi, con nhớ ông bà!”

Tờ tiếp theo: “Con không thích học đàn, cũng chẳng muốn học vẽ. Con chỉ muốn một mùa hè nghỉ ngơi và chơi đùa cùng bố mẹ.”

Tờ cuối: “Bố ơi, con nhớ bố nhiều lắm. Con muốn nghe bố kể chuyện mỗi tối. Con yêu mẹ nhưng không thích học hè, Bin…”

Đọc xong, tim bố Phúc nhói lên. Ông tìm vợ và hỏi: “Mấy nay lịch học của Bin nhiều lắm à em?”

Mẹ Hoa đang đọc sách, nghe câu hỏi liền thắc mắc nhưng vẫn trả lời: “Có chuyện gì vậy anh? Một ngày con học ba môn.”

Bố: “Bin có thích những môn học đó không?”

Mẹ: “Chắc là có, Bin luôn làm tốt. Nếu gặp khó khăn, Bin sẽ chăm chỉ tập luyện để có thêm thành tích.”

Bố: “Bin đã nói vậy sao?”

Mẹ: “Không hẳn, vì Bin thể hiện qua hành động.”

Bố: “Hoa này, có bao giờ Bin nói rằng con không thích không em?”

Mẹ cậu hơi lúng túng: “Thật ra có. Nhưng Bin là trẻ con mà anh, sẽ có vài lúc cũng muốn được vui chơi như mấy đứa trẻ khác. Em chỉ muốn tốt cho Bin thôi.”

Bố Phúc nghẹn ngào: “Hoa à, anh hiểu em muốn tốt cho con. Nhưng chúng ta đã vô tình làm tổn thương Bin. Nhìn đây, con đã viết những dòng tâm sự này mà chúng ta không hay biết. Chúng ta đã quá vô tâm với con rồi.”

Bố Phúc đưa những trang giấy của Bin cho mẹ Hoa. Mẹ Hoa đọc từng dòng, nước mắt rơi lã chã. Bà ôm chặt lấy chồng, giọng nghẹn ngào: “Em không ngờ con lại chịu nhiều áp lực như vậy. Chúng ta phải xin lỗi con và thay đổi thôi, anh à.”

Hai người nhẹ nhàng bước vào phòng Bin. Cậu bé vẫn đang say giấc, nụ cười hồn nhiên hiện trên khuôn mặt nhỏ bé. Mẹ Hoa dịu dàng gọi con: “Bin, dậy đi con.”

Bin dụi mắt, thấy cả bố và mẹ bên giường. Cậu ôm chầm lấy họ, vui mừng: “Bố mẹ, sao bố mẹ lại ở đây?”

Bố Phúc nhìn con, tràn đầy yêu thương: “Bố mẹ xin lỗi con vì đã không nhận ra con chịu áp lực. Con không thích học đàn đúng không?”

Bin gật đầu: “Dạ, con chỉ muốn chơi đùa như các bạn. Con muốn về quê thăm ông bà nữa.”

Mẹ Hoa lau nước mắt, mỉm cười: “Từ nay mẹ sẽ giảm bớt lịch học của con. Con sẽ có nhiều thời gian hơn để vui chơi và chúng ta sẽ về quê thăm ông bà nhé.”

Bin mừng rỡ, ôm chầm lấy mẹ: “Thật hả mẹ? Con cảm ơn mẹ, cảm ơn bố!”

Cả nhà ôm nhau, cảm giác ấm áp lan tỏa. Sau bữa sáng hôm sau, bố mẹ thông báo sẽ sắp xếp chuyến đi về quê trong tuần này. Bin vui mừng khôn xiết, cậu giúp chuẩn bị hành lý, nhảy nhót vui vẻ.

Khi xe lăn bánh, các đồ vật trong nhà cảm thấy vui mừng. Piano nói: “Chúng ta đã làm được rồi. Cậu chủ nhỏ đã tìm lại niềm vui.”

Guitar nở nụ cười: “Đúng vậy, hãy cùng nhau chơi một bản nhạc chúc mừng cho cậu chủ nhỏ nhé!”

Piano bắt đầu dạo những nốt nhạc đầu tiên, Guitar hòa vào, từng giai điệu du dương như lời chúc mừng gửi đến Bin. Sáo Trúc thêm vào những âm sắc tuyệt đẹp. Các đồ vật khác cũng tham gia, tạo nên bản nhạc đầy màu sắc và cảm xúc. Đó là bản nhạc của tình yêu, niềm vui và hy vọng, gửi đến cậu chủ nhỏ và gia đình.

VƯƠNG UYỂN NHI

Giải nhì, hạng mục THCS - 


ĐÓA HOA ĐỒNG THOẠI, mùa 7 (2024).









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét