Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

MẸ CON LINH DƯƠNG

Nhà thơ Vương Trọng


Sáng sớm, Linh Dương mẹ đang cho con bú trong đám cỏ thì từ xa có một lão Sư Tử nhe nanh đi thẳng tới. Linh Dương mẹ vội giấu con vào khóm cỏ rậm, dặn con nằm yên lặng, ai gọi cũng không thưa để mẹ chạy đánh lạc hướng lão Sư Tử kia. Linh Dương con ngoan ngoãn vâng lời.

Thế là Linh Dương mẹ lẻn ra một đoạn cho xa chỗ con nằm rồi tung bốn vó chạy.

Lão Sư Tử đuổi theo, lão chạy cũng nhanh lắm, nhưng không làm sao đuổi kịp Linh Dương mẹ được. Lão tức giận, dừng lại, há miệng thở phò phò.

Rồi lão chợt nhớ ra, khi Linh Dương mẹ chạy bầu vú cứ căng tròn. Lão biết rằng Linh Dương mẹ đang nuôi con liền quay lại chỗ đám cỏ để tìm Linh Dương con. Nhưng cỏ quá rậm, Linh Dương con lại nhỏ, mà mắt lão Sư Tử lại không tinh, dù đôi tai rất thính. Thế là lão dùng mẹo, giả giọng Linh Dương me, gọi :
- Linh Dương con ơi ! Đừng nằm nữa, đứng dậy đi, mẹ đã về cho con bú.
Trong đám cỏ rậm, Linh Dương con nhìn lên, thấy lão Sư Tử đang giả giọng mẹ mình, trông thật đáng ghét, giống hệt như con Sói giả giọng Dê mẹ trong truyện cổ tích. Linh Dương con càng im thin thít.

Sư Tử giả giọng mãi vẫn không lừa được, tức lắm, đành ôm bụng đói bỏ đi xa.

Một lúc sau, Linh Dương mẹ trở về cho con bú, hai mẹ con trò chuyện với nhau thật là vui. Mẹ bảo Sư Tử không thể đuổi kịp mẹ vì mẹ chăm luyện tập, chân khoẻ, chạy nhanh như gió. Còn Linh Dương con thì nói rằng, lão Sư Tử không thể lừa được con vì con đã được nghe nhiều truyện cổ tích và biết vâng lời mẹ dặn.


Vương Trọng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét