Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

CÁI ROI NGÀY ẤY





Ngày nào con nghịch, con chơi
Bỏ nhà đi hết một hơi tối ngày
Làn roi rơi xuống thân gầy
Làm đau tay mẹ làm cay mắt bà




Bây giờ con ở đâu xa
Nắm xương không cửa không nhà mãi đi
Trường Sơn một dải xanh rì
Đất đen, đất đỏ, đất gì chôn con.

Chân run, quờ chiếc gậy mòn
Sợ cầm phải cái roi còn đâu đây.

Đinh Phạm Thái





 








CÁI ROI TRE


Bố tôi vớ cái roi tre

Khi tôi bỏ học chạy về thăm ông


Nhà tôi người đứng người trông

Bà ngồi than thở, trời không ngớt nồm



Ông tôi ốm độ mươi hôm

Rễ tre rễ mít đã chờm ra sân

Đàn gà vẫn đứng một chân

Con bên thành giếng, con gần đống rơm



Hoa nhài nở chẳng còn thơm

Ấm trà nguội ngắt, bữa cơm vội vàng

Ông tôi mê tỉnh ngổn ngang

Cầm tay tôi lại đặt sang tay bà


Tôi nhìn ông, muốn khóc òa

Nỗi đau đâu cứ phải là roi tre?


Chiều nay tôi bỏ học về

Bố tôi quăng cái roi tre lên trời...


1994
Nguyễn Vĩnh Tiến

2 nhận xét:

  1. Câu cuối thay chữ lên trời bằng chữ về trời dễ cảm thụ hơn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn, chúng tôi sẽ chuyển ý kiến này đến tác giả bài thơ.

      Xóa