I
Đoàn quân áo đỏ của Quang Trung đi như gió, như bão.
Ngày cuối năm rét mướt. Không có bóng một người dân qua lại. Bên trái, dãy Trường Sơn vờn mây kéo dài hết ngày này đến ngày khác. Bên phải, những cồn cát vàng xô vào nhau lớp lớp, câm như những đụn rạ. Giữa những cồn cát, hiện ra một góc biển Đông xanh biếc, dựng như vách, thẳng tới vòm trời. Nhấp nhô trên mặt biển, những chấm đỏ của chiến thuyền cùng ra đánh giặc.
Đoàn quân đi ngoằn ngoèo trên con đường thiên lý gập ghềnh, khuất khúc.
Cờ xí đỏ reo phần phật trong gió bắc ào ào thổi lại. Áo chiến sĩ cùng với khăn trên đầu đều đỏ như máu. Lưng người nào cũng giắt một con dao mã tấu to bản sáng như luồng chớp. Những ngọn giáo dài vút lên nhọn sắc, tua tủa như những bàn chông dài vô tận. Chốc chốc, bay lên bay xuống những con ngựa hí vang lừng. Tiếng chiêng, tiếng trống ì ầm. Tiếng loa dậy đất. Chân chiến sĩ cuốn đường đi, làm tung lên những vừng mây bụi đỏ ngàu ngàu.
Mặt chiến sĩ đều lì lợm, dạn dày sương gió. Mắt chiến sĩ lạnh lùng nhìn thẳng đằng trước.
Họ là ai? Năm hết tết đến rồi, họ đi đâu mà vội thế?
Đấy là những người hào kiệt áo vải đã dấy binh ở đất Tây Sơn, đã đạp đổ bọn vua chúa chia cắt giang sơn, đã tiêu diệt ba vạn quân Xiêm La xâm lược, đã đốt cháy những đoàn tàu chiến Pha Lăng Xa lăm le ăn cướp nước Nam. Và bây giờ, những người ấy lại hùng hổ lên đường đi dẹp quân Tôn Sĩ Nghị. Tôn Sĩ Nghị, tổng đốc của triều đình Mãn Thanh, đã xâm phạm bờ cõi. Quân của Tôn Sĩ Nghị đông như kiến cỏ. Chiến tướng của Tôn Sĩ Nghị khỏe như hùm beo. Thế của Tôn Sĩ Nghị mạnh như nước vỡ bờ. Tôn Sĩ Nghị có súng thần công bắn như sấm, như sét. Tôn Sĩ Nghị đi tới đâu thì thành tan, ải vỡ. Tôn Sĩ Nghị đang đánh tới kinh thành Thăng Long.
Mắt chiến sĩ đăm đăm nhìn phía trước. Thăng Long xa vòi vọi. Thăng Long còn cách các chiến sĩ hàng chục ngày đường.
(còn nữa)
NGUYỄN HUY TƯỞNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét