VIII
Tiếng hát trống quân vang lên cho mãi tới đêm khuya. Tiếng hát vừa dứt, thì tiếng pháo tống cựu nghênh tân tưng bừng nổi lên từ khắp các thôn xóm gần xa. Đây cũng là lúc đoàn quân áo đỏ của Quang Trung hùng hổ lên đường.
Lệnh Quang Trung truyền xuống cho tướng sĩ:
- Từ đây ra tới Thăng Long, ngày đi đêm nghỉ, đăng thằng phải đến tám chín ngày đường. Nhưng binh qui thần tốc, quân đi phải cướp thì giờ, đánh giặc phải nhằm lúc giặc không ngờ tới. Ta phải dẹp quân Tôn Sĩ Nghị gọn trong vài ngày tết. Ta hẹn với các ngươi: Mồng ba chiếm đồn Hà Hồi, mồng bốn lấy đồn Ngọc Hồi. Lá cờ lệnh của ta từ lúc này sẽ không dựng lên, cũng không ngả về sau. Lá cờ lệnh chỉ ngả về đằng trước. Ngày đi, đêm đi không nghỉ. Trống không going, chiêng không đánh, cờ không mở, loa không truyền. Quân tiến tới đâu, không ai biết là quân ta. Chân bước tới đâu, không ai lần ra dấu vết. Dọc đường gặp giặc hoặc quân do thám, phải bắt cho bằng hết, không để lộ một tơ hào tin tức về đến Thăng Long. Kẻ nào sai lệnh chiếu theo quân pháp.
Quang Trung nhảy lên mình voi. Trong đếm tối tướng sĩ thấy đôi mắt Quang Trung như sao vằng vặc.
Tiếng pháo ran ran tiễn đằng sau. Tiếng pháo ran ran đón đằng trước. Cái đêm ba mươi tối như bưng. Mưa xuân bay lất phất. Gió thổi ào ào. Khi như gió bắc quay về. Khi như gió đông trở lại, văng vẳng trên trời tiếng thét của chúa xuân.
Hết cái cáng này đến cái cáng khác nối tiếp nhau đi vun vút. Trong cáng, người chiến sĩ nằm thiêm thiếp ngủ, ngáy đều đều theo tiếng võng chao đưa nhè nhẹ, tiếng gió thổi đón xuân bên ngoài, tiếng chân bước huỳnh huỵch của hai người bạn đang khiêng. Mỗi cáng ba người, thay phiên nhau, hai người khiêng, một người nằm nghỉ. Chốc chốc lại ánh lên những đốm lửa leo lắt của những cái bếp cũng được gánh đi. Những chiến sĩ hỏa đầu quân đi liền theo cái bếp đang cháy, thổi cơm, nấu canh, chân tay không lúc nào nghỉ. Lệnh của Quang Trung là mặc dầu đường xa, đi gấp, nhưng người nào cũng được ngủ để đủ sức đánh giặc, cơm canh phải cho tươm tất.
Đoàn cáng chạy như bay trong đêm tối.
Đoàn cáng băng rừng vượt núi.
Đoàn cáng đi tắt trên những cánh đồng không.
Đoàn cáng im lìm đi ven những làng những xóm.
Tiếng người dậy sớm nói cười xào xạc. Tiếng dao gõ thớt làm cỗ cúng khua lách cách, gấp gấp. Tiếng chó sủa inh ỏi. Rồi lại những tiếng pháo nổ rền vang. Đưa mắt nhìn vào các lũy tre, đoàn quân thấy lấp lánh ánh đèn, ánh nến. Mùi hương, mùi trầm thoang thoảng bay ra làm rộn lòng chiến sĩ. Thoáng trong đầu cảnh ấm cúng của quê nhà.
Nhưng chợt nhớ đến bao nhiêu chiến thắng đã trải qua, mường tượng đến ngày xuân chiến thắng sắp tới, các chiến sĩ thấy nhẹ lâng lâng. Lòng vui của họ vút bay lên, như cánh chim nhởn nhơ trong cảnh đất trời đổi mới, chân họ bước nhanh. Những cái cáng lao đi, kĩu kịt, kĩu kịt.
Thanh Hóa đã xa. Ngày mồng một tết đã hé ánh bình minh. Đoàn cáng nhấp nhô trong mưa mù như hương tỏa trên các đỉnh trầm nghi ngút.
NGUYỄN HUY TƯỞNG
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét