Thứ Hai, 7 tháng 11, 2022

KỂ CHUYỆN QUANG TRUNG - 12






XII

Trời đất mỗi lúc một thêm tối mịt. Sấm sét mỗi lúc một dữ.

Lệnh của Quang Trung cho tướng sĩ lui về. Nhìn cái đồn xa xa, các chiến sĩ nóng lòng sốt ruột. Các chiến sĩ đợi đã lâu rồi. Trưa nay làm sao mà lấy được đồn?

Quang Trung cùng với mấy võ tướng ngồi trên một mô đất nhỏ sau trận địa. Cạnh mô đất, con voi của Quang Trung đang ham chiến đấu cứ quăng vòi đòi xông vào trong trận. Súng thần công của giặc vẫn nhả vào đoàn quân áo đỏ đang rạt về. Các tướng đều ngơ ngác. Quang Trung cười, mắt sáng quắc vụt lên một ánh chớp lạ lung. Quang Trung nói:

- Cho quân vào ngay các làng chung quanh, mượn các ván gỗ dày, ghép bốn năm tấm vào làm một, bện rơm dày đằng trước, đem trát thật nhiều bùn. Đạn bắn vào nhất định không nổ. Mỗi tấm ván ghép, tuyển lấy hai mươi người khỏe mạnh, cảm tử, khiêng đi trước. Mỗi người chỉ đeo một con dao sắc. Khiêng ván tới đồn, dựa lên tường làm thang, xông thẳng lên đồn. Đại quân nhất tề tiến theo. Giặc cậy có thần công. Thần công vô dụng thì giặc vỡ ngay. Mọi việc phải làm ngay trước giờ ngọ. Trưa lấy đồn, không để cho viện binh nó tới kịp.

Tướng sĩ hối hả vào các làng.

Dân các làng lân cận, già trẻ gái trai, nô nức khuân các giường phản, acnhs cửa, rơm rạ tới ùn ùn. Những người thợ đấu lội xuống các ao chuôm, vớt bùn, nối tiếp nhau gánh bùn ra mặt trận.

Các chiến sĩ đang sốt ruột chờ lệnh, bỗng thấy nhấp nhô trong đêm tối những bóng lù lù, vuông vuông như những cánh liếp, dàn thành một hàng ngang dài, lừng lững tiến lên đồn giặc. Nấp sau những bóng đen ấy, là những người cảm tử, lưng đeo mã tấu, tiếng reo hò vang vang.

Tiếng Quang Trung rung lên như tiếng chuông đồng.

- Đoàn cảm tử mở đường đi trước. Khi gần tới đồn giặc thì đại đội binh mã nhất tề tiến theo, xông lên giết giặc !

Quang Trung ngồi trên mình voi, đi sau đoàn cảm tử, cầm dùi thúc trống.

Những hình vuông dàn thành hàng ngang lừng lững tiến, mập mờ như những bóng ma, phút chốc đã tới gần đồn.

Quân Thanh đứng trên đang reo mừng nhìn đoàn quân áo đỏ rút lui, ngập ngụa trong những đám khói đen, chợt thấy những bóng ma kia nghênh ngang xốc tới, thì đều há hốc mồm kinh ngạc. Khói trên đồn lại phun tới tấp xuống cánh đồng tối om om. Tất cả súng thần công của giặc đều chĩa vào những bóng đen kỳ quái. Nhưng đạn chỉ kêu bồm bộp, không nổ một viên nào. Tên bắn xuống như mưa, cắm phầm phập váo những bóng ma, dày như lông nhím. Nhưng những bóng ma vẫn đi ngạo nghễ. Tiếng reo hò nổi lên vang dậy như quỷ khóc thần kinh.

Con voi của Quang Trung chạy từ bóng ma này sang bóng ma khác. Ngồi trên bành voi, Quang Trung vẫn thúc trống tiến quân. Khói bay cuồn cuộn chung quanh như thui, như đốt. Tên đạn bay rào rào bên tai.

Tiếng chuông đồng của Quang Trung vang lên giữa những tiếng tên bay đạn rít:

- Đặt ván ghép vào tường. Xông thẳng lên đồn. Không một kẻ nào lùi lại.

Tiếng dạ của đoàn cảm tử râm ran.

Cũng vừa lúc ấy, trên bãi chiến trường, nổi lên những tiếng reo cười hể hả, như vỡ trời, vỡ đất. Gió bấc đột ngột chuyển sang lộng nồm. Gió thổi đùng đùng, xua những đám khói dày đặc về phía đồn giặc. Trời rạng dần dần trên cánh đồng. Không trung xanh ngắt một màu. Ánh mặt trời xuân chiếu xuống lớp sóng người chạy theo đoàn quân cảm tử. Những đoàn ngựa hí vang lững phóng trên những đám khói đang tan, nhạc kêu lanh lảnh, gươm vung loang loáng.

Những bóng ma lừng lững đi đầu đã biến mất. Các chiến sĩ cảm tử đã ngả những tấm ván ghép của mình vào thành đồn. Và lao nhanh trên những cầu thang ấy, họ vung mã tấu, nhảy phắt lên mặt đồn.

Quân Thanh bạt vía trước uy phong của những dũng sĩ áo đỏ.

Quân Thanh sặc sụa vì khói thuốc bị gió đánh bạt về phía chúng.

Quân Thanh tối tăm mặt mũi, kêu lên như những con lợn bị chọc tiết, lở từng mảng như những đàn ong vỡ tổ.

Các dũng sĩ nắm lấy những bím tóc tết của những thằng chạy trốn, kéo giật lại.

Những lưỡi mã tấu giơ lên rồi chém xuống.

Con voi của Quang Trung bước dõng dạc tới trước cửa đồn rộng mở. Thân và bành voi đều bị hun khói. Mặt Quang Trung bị cháy đen, chiếc áo chiến bào tối như mực. Lá cờ lệnh đỏ trên đầu voi vẫn ngả về đằng trước. Lá cờ lệnh cũng đen vì thuốc súng.

Gió nồm thổi mát. Nắng ấm ban trưa làm ánh lên màu máu đỏ chảy trên lũy đồn rực lên như muôn ngàn xác pháo. Khi trời còn đầy mùi thuốc súng.

NGUYỄN HUY TƯỞNG
(còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét