Chương 3. Bác dế mèn khuyên nhủ Bu-ra-ti-nô
Khi Bu-ra-ti-nô về đến nhà, nó nhảy xuống đất cạnh chân ghế.
Nó nghĩ thầm: "Mình biết giở trò chơi gì bây giờ nhỉ?"
Chúng ta chớ quên rằng Bu-ra-ti-nô mới sống được có một ngày. Nó còn dại dột lắm, chẳng biết tí gì, chẳng biết một tí gì hết.
Bỗng nó nghe thấy tiếng kêu: "Cơ-ri! Cơ-ri! Cơ-ri!"
Bu-ra-ti-nô quay đầu lại, nhìn khắp gian nhà:
- Ủa, ai thế nhỉ?
- Ta đây! Cơ-ri! Cơ-ri!
Bu-ra-ti-nô thấy một con vật giống như con gián, nhưng đầu lại như đầu châu chấu, con vật đậu trên tường, bên trên cái lò sưởi, miệng khẽ kêu cơ-ri, cơ-ri. Hai mắt nó lồi ra, long lanh màu ngũ sắc, như bằng thủy tinh. Râu nó vẫy vẫy. Bu-ra-ti-nô hỏi:
- Ủa, anh là ai?
- Ta là Dế mèn. Ta ở nhà này đã trên một trăm năm nay.
Bu-ra-ti-nô thét:
- Tôi là chủ cái nhà này! Cút đi!
- Được, ta sẽ đi, tuy rằng ta phải đau lòng từ biệt căn nhà ta đã sống một thế kỷ nay. Nhưng, trước khi ta đi, ta khuyên nhủ mi một điều.
- Tôi không cần nghe một lời khuyên của lão dế mèn lẩm cẩm.
- Bu-ra-ti-nô ạ, mi chớ giở trò nghịch ngợm, mi phải nghe lời bác Các-lô. Mi không được vô cớ ra khỏi nhà; ngay từ ngày mai, mi phải đi học. Đấy, ta khuyên mi điều ấy. Nếu không, mi sẽ gặp nhiều chuyện nguy hiểm. Những cuộc mạo hiểm ghê gớm đang chờ mi. Cuộc đời mi không đáng giá một đồng trinh mẻ.
- Tại sao vậy?
- Rồi mi sẽ biết.
- Cái lão đế mèn lụ khụ đến hay! Tôi thích những cuộc mạo hiểm nhất trần đời! Mai, sớm tinh mơ, tôi sẽ trốn ra khỏi nhà, tôi sẽ leo lên cây, phá tổ chim, tôi sẽ trêu ghẹo bọn nhóc ngoài phố, tôi sẽ kéo đuôi chó, đuôi mèo... tôi sẽ làm đủ mọi trò.
- Bu-ra-ti-nô, ta thương hại mi, phải, ta thương hại mi, mi sẽ tha hồ mà khóc.
- Sao lại khóc?
- Bởi vì cái đầu gỗ của mi thật là ngu ngốc.
Nghe vậy, Bu-ra-ti-nô nhảy lên ghế, rồi từ ghế nhảy lên bàn. Nó vớ lấy cái búa, nhằm đầu bác dế mèn mà ném.
Bác dế mèn khôn ngoan thở dài, vẫy vẫy râu, rồi lần ra phía sau lò sưởi, biến mất. Bác từ giã căn nhà, không bao giờ quay trở lại nữa.
Chương 4. Bu-ra-ti-nô suýt chết vì dại dột. Cha Các-lô may cho nó bộ quần áo bằng giấy màu và mua cho nó quyển sách vỡ lòng
Sau khi xảy ra chuyện không hay với bác dế mèn, Bu-ra-ti-nô thấy ở trong buồng buồn quá. Ngày hôm ấy, nó thấy dài đằng đẵng, mãi không tối. Dạ dày thằng bé cũng thấy xốn xang.
Bu-ra-ti-nô nhắm nghiền mắt lại và bỗng thấy một con gà quay lằm gọn thon lỏn trong một cái đĩa.
Tức khắc nó mở choàng mắt ra, gà và đĩa biến đâu mất.
Bu-ra-ti-nô lại nhắm mắt, nó lại trông thấy cái đĩa; lần này nó thấy nửa đĩa đầy ắp bánh, nửa đĩa đầy mứt quả thơm ngon.
Nó lại mở mắt: chẳng thấy đĩa với bánh cùng mứt đâu cả.
Bấy giờ nó mới biết mắt nó hoa vì bụng đói cồn cào.
Nó liền nhảy ra phía lò sưới, thọc mũi vào cái chảo đang sôi trên lò lửa. Nhưng mũi nó chọc thủng cả chảo vì ngọn lửa, khói với chảo chỉ là những hình mà bác Các-lô vẽ trên một tấm vải cũ.
Bu-ra-ti-nô rút mũi ra, nhìn qua lỗ hổng. Đằng sau tấm vải, trong tường, hình như có một cái cửa con, nhưng mạng nhện che kín không trông thấy gì hết.
Bu-ra-ti-nô đi sục sạo khắp hết các xó, mong kiếm được mẩu bánh hay cái xương gà nào mèo nhá thừa còn sót.
Nhưng chao ôi! Nhà bác Các-lô chẳng còn tí gì dành cho bữa cơm tối.
Bỗng Bu-ra-ti-nó thấy một quả trứng gà trong vỏ bào. Nó vớ lấy đặt trên lề cửa sổ rồi lấy mũi gõ vào vỏ trứng kêu: tốc, tốc, tốc. Vỏ trứng vỡ tan. Một tiếng kêu trong trứng bật ra.
- Cám ơn chú bé gỗ nhé!
Một chú gà con nhảy tót ra, mắt long lanh, đuôi chỉ có một dúm lông tơ.
- Thôi chào chú nhé. Mẹ tớ chờ tớ ngoài sân lâu lắm rồi.
Chú gà vụt qua cửa sổ bay mất.
- Ối trời ơi, ối trời ơi! Đói quá đi mất!...
Trời bắt đầu tối. Căn buồng tối sầm lại.
Bu-ra-ti-nô ngồi bệt xuống cạnh đống lửa vẽ trên tường, kiến bò bụng vì đói quá.
Chú bé trông thấy một cái đầu con gì to tướng từ dưới đất chui lên phía dưới cầu thang. Một con vật mầu tro xám, chân ngắn cùn cũn, trườn lên, đánh hơi rồi thò hẳn ra.
Nó từ từ bò lại phía vỏ bào. Nó chui tọt vào bồ, đánh hơi, sục sạo, rồi ra vẻ tức giận lắm; nó bới vỏ bào kêu sột soạt. Chắc hẳn là nó tìm cái trứng Bu-ra-ti-nô vừa đập vỡ.
Nó chui ra khỏi bồ, tiến đến gần Bu-ra-ti-nô, Nó ngửi ngửi chú bé, mũi dúm lại; mũi nó đã đen thùi trũi lại diểm mỗi bên bốn cái râu dài. Nhưng, chẳng đánh hơi thấy mùi gì ngon lành, nó liền bỏ đi, kéo lê thê cái đuôi ở đằng sau. Trông thấy cái đuôi mà ngứa ngáy cả chân tay! Bu-ra-ti-nô chỉ muốn kéo lấy đuôi mà nghịch. Thế là Bu-ra-ti-nô chẳng ngần ngại gì mà nghịch.
Con vật ấy là lão chuột già Su-sa-ra độc ác có tiếng.
Lão chuột hoảng quá, chạy đâm bổ về phía cầu thang, lôi theo cả chú bé gỗ. Lúc chuột biết là chính cái chú bé gỗ ấy trêu nó thì nó quay ngoắt lại, giận dữ nhảy xổ vào hòng cắn lấy cổ chú.
Bây giờ đến lượt Bu-ra-ti-nô sợ hết hồn. Chú ta buông vội tay ra, nhảy tót lên ghế; gớm, cái đuôi sao lạnh thế! Chuột già đuổi theo.
Bu-ra-ti-nô lại nhảy lên lề cửa sổ. Chuột vẫn đuổi gấp theo sau.
Bu-ra-ti-nô lấy hết sức nhảy một bước qua cái bàn.
Chuột nhảy theo... Thế là nó tóm lấy cổ Bu-ra-ti-nô, vật chú ngã xuống, răng cặp chặt lấy cổ rồi nhảy xuống đất, lôi chú xệch xuống gầm cầu thang. Bu-ra-ti-nô chỉ kịp hét lên mấy tiếng:
- Cha ơi! Cha Các-lô ơi!
Một tiếng trả lời:
- Ta đây, con ơi!
Cửa mở toang, bác Các-lô bước vào. Bác tụt luôn chiếc giầy đi ở chân, ném trúng con chuột.
Lão chuột Su-sa-ra buông bé gỗ ra, nghiến răng, nủi mất. Bác Các-lô đỡ Bu-ra-ti-nô dậy, miệng lầm bầm nói:
- Thấy chưa, con dại dột quá!
Bác coi kỹ thằng bé xem nó có bị thương không. Bác đặt nó ngồi trong lòng, móc túi lấy ra một củ hành rồi bóc vỏ:
- Này con, ăn đi.
Bu-ra-ti-nô ngoạm lấy củ hành. Rồi nó giụi đầu vào cái má ram ráp của bác Các-lô nói:
- Cha ạ, từ nay con sẽ ngoan, hết sức ngoan. Bác dế mèn khuyên con nên đi học.
- Thế à? Thế thì hay lắm con ạ.
- Nhưng cha này, con trần trụi, áo quần chẳng có, lại toàn bằng gỗ, trẻ con ở trường nó chế con mất thôi!
Bác Các-lô gãi gãi cái cằm lởm chởm râu bảo nó:
- Con nói phải đấy.
Bác châm đèn lấy kéo, lấy hồ và mấy mảnh giấy màu.
Bác cắt và dán một cái áo màu hạt dẻ nhỏ xíu và cái quần đùi màu xanh tươi. Bác lấy miếng da ở đôi giày cũ khâu thành một đôi giày cho Bu-ra-ti-nô. Rồi lại cắt chiếc bít tất cũ làm một cái mũ có núm.
Bác mặc quần áo cho Bu-ra-ti-nô, bảo nó:
- Đấy, quần áo đủ cả rồi nhé. Phải cho ngoan đấy.
Bu-ra-ti-nô thưa:
- Cha ạ, thế không có sách vỡ lòng thì đi học làm sao được?
- À, à... con nói phải đấy.
Bác Các-lô gãi gãi cái đầu. Bác lấy cái áo cũ độc nhất của bác, vắt lên vai, rồi ra phố.
Một lát sau, bác trở về, tay cầm quyển sách vỡ lòng, nhưng áo không còn nữa. Sách in những chữ to tướng, có nhiều tranh ảnh rất vui. Bác bảo Bu-ra-ti-nô:
- Đây, sách vỡ lòng của con đây. Học cho ngoan, con nhé.
- Thế áo của cha đâu?
- Áo ấy à? Cha bán rồi... Nhưng không sao, cha không mặc áo cũng được... Cốt là con được sung sướng.
Bu-ra-ti-nô giụi mũi vào hai bàn tay bác, nó nói:
- Con đi học rồi ngày sau lớn lên con mua đền cha một nghìn cái áo mới rõ đẹp…
Thế là cái buổi tối đầu tiên ra đời, Bu-ra-ti-nô mong muốn sống ngoan ngoãn, theo lời khuyên của bác dế mèn.
A. TOLSTOY
P/S: Đón đọc chương 5,6.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét