"Tôi đặc biệt thích mấy chữ không có ý nghĩa tự thân là, thì, nhưng trong bốn dòng thơ này. Chúng xác nhận một sự thật tàn nhẫn về những bông hoa. Chúng góp phần tạo ra một giọng kể tỉnh táo trong những câu thơ, nhưng ẩn chứa sau đó là một nỗi buồn sâu thẳm không ngôn ngữ trực tiếp nào nói hết" (Trần Hòa Bình)
Giâu gia hoa nở bao giờ
Sớm nây bỗng thấy bất ngờ hương bay
Bấy giờ mới ngướic lên cây
Từng chùm hoa nhỏ thơ ngây dịu dàng
Mới đầu hoa lấm tấm vàng
Đến khi trắng muốt là tàn mất hoa
Có gì muốn nói với ta
Nhưng chưa nói được thì hoa lìa cành
Bước đi chậm nhẹ chứ anh
Vùng than đen, trắng những nhành hoa rơi...
Tháng 2/1970
Trần Nhuận Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét