"Đối với lứa tuổi nhi đồng, các loại sách được các em yêu thích hơn cả là những truyện đồng thoại, cổ tích và nhất là khi những truyện ấy lại được diễn đạt bằng tranh" (Nhà văn Cửu Thọ)
Anh em nhà Com-pa vẫn sống rất hòa thuận. Làm gì cũng phối hợp với nhau thật ăn ý.
Anh Đầu Nhọn vốn tính không thích bay nhảy. Hễ đứng đâu là cắm chắc vào đấy như đinh đóng cột.
Còn chú Đầu Chì thì luôn chân luôn tay, không mấy khi chịu ngồi yên. Đặc biệt, anh này có tài tuyệt vời là hễ nghiêng người lượn lượn một vòng là vẽ ngay được một đường tròn… tròn xoe, tròn vo… không một tí nào méo mó gồ ghề.
Cả xóm Hộp Bút ai cũng vỗ tay hoan hô và thán phục.
Kể ra trong xóm này không thiếu gì nhân tài.
Anh Thước vạch được những dòng thẳng tắp như… kẻ chỉ. Chị Ê-ke có tài bổ những đường thước thợ thật vuông góc như dây rọi thả xuống mặt hồ… nhưng không ai có thể vẽ được những đường tròn tuyệt đẹp kia.
- Anh Đầu Chì ơi, cái đường tròn của anh thật là tuyệt vời, nhờ anh vẽ kiểu mà các chị đan được những chiếc nón tròn trịa xinh xắn. Cũng chính nhờ cái đường tròn của anh mà người ta mới biết làm hai chiếc bánh xe đạp chạy vèo vèo… Cả bánh xe Hon-đa, xe Lam, xe Đò, Tàu Hỏa, bánh xe răng cưa trong nhà máy đều do anh vẽ ra cả đấy. Anh là nguồn gốc của mọi sự chuyển động trên trái đất này.
Chị Bút Mực chưa dứt lời khen thì anh Thước Dẹt đã ồm ồm lên tiếng:
- Ồ! Đến cả ông Mặt Trời cũng do anh ấy vẽ nên đấy, không thì làm sao mà tròn xoe như thế được.
Nghe mọi người hết lời khen ngợi, chú Đầu Chì phổng mũi lên, vỗ ngực bảo:
- Đúng, chính tôi đã vẽ nên ông Mặt Trời để chiếu sáng cho muôn loài đấy. Tôi chỉ cần chạy một vòng là ra ông Mặt Trời ngay!
Nghe chú Đầu Chì khoe khoang tranh hết công lao về mình, anh Đầu Nhọn tức lắm.
- Này, chú đừng tưởng một mình chú mà làm nên mọi việc. Không có tôi đứng làm điểm tựa thì làm sao chú vẽ nên cái vòng tròn được?
- Ô hô! (Đầu chì cười ngặt nghẽo). Cậu nói tức cười quá! Cứ ru rú một chỗ như cậu thì mọt đời cũng không biết đường tròn là gì. Chính mình đã đem lại vinh dự cho cậu là đứng giữa vòng tròn tuyệt diệu của mình đấy!
- Thế thì đổi chỗ - Đầu Nhọn đề nghị - Bây giờ mình chạy, còn cậu đứng nguyên xem sao!
- Đâu có chuyện ngược đời như thế! Sinh ra cái đầu nhọn của cậu là để cắm chắc một chỗ, còn sinh ra cái đầu chì của mình là để vẽ nên đường tròn. Cậu biết chưa?
Nghe anh em Com-pa cãi nhau ầm ĩ, cả xóm Hộp Bút đều bảo:
- Thôi, cả hai chú đều giỏi cả. Bây giờ hai chú cùng chạy xem ai vẽ được đường tròn đẹp hơn.
Nghe nói vậy, chú Đầu Chì cắm đầu chạy trước. Anh Đầu Nhọn cũng không chịu kém, liền “nhổ neo” chạy theo. Anh nào cũng muốn vẽ nên một đường tròn đẹp hơn kia.
Trong lúc Đầu Chì chạy xuôi, thì anh Đầu Nhọn chạy ngược. Hai anh co kéo nhau, chen lấn nhau, chéo chân nhau suýt ngã.
Cái đường tròn lúc này không tròn được nữa mà ngày càng doãng ra, méo mó rồi loằng ngoằng, lèo ngoèo như hình con giun, con rắn…
Cả xóm Hộp bút được một phen cười vỡ bụng.
Hai chú Đầu Nhọn và Đầu Chì bây giờ mới cảm thấy xấu hổ.Từ đấy, họ lại sống hòa thuận, đoàn kết giúp nhau vẽ nên những đường tròn tuyệt đẹp.
Cửu Thọ
(Rút từ tập Những cánh cò)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét