Còn lòng dạ nào để nhớ Quy Nhơn
Dù đang đứng bên đầm Thị Nại
Thư em cứ dặn đi dặn lại
Hai ba lần: “Anh nhớ nghe anh!”
Đúng hẹn rồi sao chẳng thấy em
Trống trải lắm những hẹn hò dang dở
Quy Nhơn ba bề sóng vỗ
Anh biết tìm em ở đâu
Em lên suối Mơ nơi trai gái hẹn nhau
Hay xuống cầu Đôi hay về Ghềnh Ráng
Anh chạy khắp Quy Nhơn lòng như biển động
Đến nơi nào cũng thầm gọi “người ơi!”
Vào Phương Mai anh ngó mặt từng người
Đêm ập xuống anh nghe từng giọng nói
Anh bất chợt nghe tim mình đau nhói
Dạ rối bời những lo em đau
Vắng em anh chẳng thiết đi đâu
Không cả lên đèo Mộng Cầm thăm Hàn Mặc Tử
Anh cảm nhận điều này rất rõ
Đời vắng em rồi vô nghĩa biết bao nhiêu
Ở Quy Nhơn không biết sớm biết chiều
Không biết biển có xanh, không biết trời có nắng
Tàu rú còi rời ga Bình Định
Chợt thấy mình có lỗi với Quy Nhơn.
NGUYỄN QUANG HÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét