Thứ Ba, 31 tháng 12, 2024

HỌA SĨ BÚT CHÌ






Hạng mục Tiểu học – Giải Nhì

Từ nhỏ, Bút Chì đã có ước mơ trở thành họa sĩ. Một ngày nọ, cậu tìm đến họa sĩ Bút Màu để xin học vẽ. Cậu nói: “Chào cô Bút Màu! Con muốn học vẽ. Con có ước mơ trở thành họa sĩ ạ!”

Cô Bút Màu liền nói: “Trước khi cô nhận con vào lớp, cô có bài kiểm tra này cho con.”

Cô Bút Màu lấy ra mười chiếc bút màu: xanh, đỏ, tím, vàng, hồng, nâu, đen, trắng, cam, chàm. Rồi cô nói tiếp: “Con hãy phân biệt các màu sắc cho cô.”

Bút Chì chỉ loạn lên. Cậu ta không thể phân biệt được các màu. Các bạn trong lớp cười ồ lên nói: “Không phân biệt được màu sắc mà cũng đòi học vẽ, đòi làm họa sĩ cơ.”

Cô Bút Màu lên tiếng: “Các con không được nói bạn như vậy, để bạn từ từ học.”

Cô xoa đầu Bút Chì và nói: “Cô dạy con vẽ tranh đen trắng trước, sau đó con cứ từ từ học phân biệt các màu rồi tô màu vào tranh sau.”

Bút Chì bằng sự chăm chỉ, cần cù của mình đã học được vẽ tranh đen trắng rất đẹp. Một hôm, cậu vẽ cảnh làng quê đen trắng nhìn bức tranh, Bút Chì muốn tô thật nhiều màu sắc lên đó, vì cuộc sống không chỉ có màu đen trắng mà có muôn màu, muôn vẻ. Cậu giở bút màu ra cố gắng phân biệt màu sắc để tô vào bức tranh, nhưng cậu nhìn mãi cũng chẳng phân biệt được màu nào với màu nào. Bút Chì liền đi gặp bác sĩ Bút Bi để khám bệnh. Bác sĩ Bút Bi khám cho Bút Chì xong liền nói: “Cháu bị mù màu rất nặng. Không phân biệt được tất cả các màu sắc.”

Bút Chì buồn bã nói: “Cháu muốn trở thành họa sĩ. Cháu phải làm sao đây ạ?”

Bác sĩ Bút Bi nói: “Cháu đừng lo, bác có một người bạn làm họa sĩ cũng bị mù màu giống cháu và bạn bác cũng vẽ rất nhiều tranh. Bác ấy vẫn tô màu nhưng tô màu theo phong cách của riêng mình. Vì nghệ thuật không phải chỉ nhìn bằng mắt mà phải nhìn bằng tâm hồn cháu ạ!”

Bút Chì không hiểu bèn hỏi lại: “Tâm hồn là sao hả bác sĩ?”

Bác sĩ xoa đầu Bút Chì và nói: “Cháu hãy đặt tình yêu thương, niềm vui, nỗi buồn, sự trân trọng hay tiếc thương... vào bức tranh của mình. Hãy vẽ nó bằng cả tâm hồn và trái tim của chính mình. Khi vui, cháu có thể tô những màu sắc nhẹ nhàng, tươi sáng. Khi buồn, cháu có thể tô những màu đậm hơn, trầm tối… Cháu không cần nhất định phải tô đúng màu: chiếc lá đâu chỉ có màu xanh.”

Bút Chì như hiểu ra, cậu nói: “Cháu cảm ơn bác sĩ. Cháu về ạ!”

Từ hôm đó, Bút Chì vẽ bức tranh và tô theo cách của riêng mình, cậu cảm nhận bằng tâm hồn và trái tim khi vẽ. Tranh của cậu trở nên độc đáo và đặc biệt hơn bao giờ hết.

PHẠM THỊ THU HIỀN

Nguồn: Đóa hoa đồng thoại, 2024.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét