Nhà thơ Bảo Ngọc: "Thậm chí, ngay cả khi đời sống ngày một đủ đầy, tiện ích, ai cũng có thể “khám phá cả thế giới từ chiếc điện thoại trong lòng bàn tay” thì tôi vẫn tin món quà vô giá mà Trái đất đã tặng cho các em chính là những tiếng gọi tha thiết từ cỏ dại, nắng gió và mây trời!”.
Mặt trời trốn đi đâu
Cây khoác tấm áo nâu
Áo trời thì xám ngắt
Se sẻ giấu tiếng hát
Núp sâu trong mái nhà
Cả chị ong chăm chỉ
Cũng không đến vườn hoa
Mưa phùn giăng đầy ngõ
Bảng lảng như sương mờ
Bếp nhà ai nhóm lửa
Khói lên trời đung đưa
Ngõ quê in chân nhỏ
Lối quê gió lạnh đầy
Nép mình trong áo ấm
Vẫn cóng buốt bàn tay
Màn sương ôm dáng mẹ
Chợ xa đang về rồi
Chiếc áo choàng màu đỏ
Như đốm nắng đang trôi
Mẹ bước chân đến cửa
Mang theo giọt nắng hồng
Trong nụ cười của mẹ
Cả mùa xuân sáng bừng
BẢO NGỌC
Nguồn: Gõ cửa nhà trời.
Lối quê gió lạnh đầy
Nép mình trong áo ấm
Vẫn cóng buốt bàn tay
Màn sương ôm dáng mẹ
Chợ xa đang về rồi
Chiếc áo choàng màu đỏ
Như đốm nắng đang trôi
Mẹ bước chân đến cửa
Mang theo giọt nắng hồng
Trong nụ cười của mẹ
Cả mùa xuân sáng bừng
BẢO NGỌC
Nguồn: Gõ cửa nhà trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét