Trong lớp học của trường Mẫu giáo Mật Ong, Tắc Kè Hoa là một bạn vô cùng hiếu động.
Tắc Kè Hoa có năng khiếu hóa trang rất tài tình.
Năng khiếu này được truyền từ bố mẹ của bạn. Bố bạn nói rằng họ nhà Tắc Kè có được khả năng kỳ diệu này để có thể vừa tự vệ tránh kẻ thù tấn công, vừa là cơ hội để săn mồi hiệu quả vì thường con mồi không phát hiện ra mình.
Nhưng Tắc Kè Hoa vốn hiếu động và nghịch ngợm nên bạn ấy dùng khả năng rất tài tình của mình là có thể biến hóa nhiều màu sắc khác nhau để trêu ghẹo các bạn cùng lớp.
Và không phải bạn nào cũng hưởng ứng những trò đùa nghịch của Tắc Kè Hoa.
Chẳng hạn như hôm nọ, Tắc Kè trèo lên cây và rùng mình một cái, bạn ấy biến mình thành một cái vỏ cây xù xì có màu nâu xám. Giờ ra chơi, bạn Sâu Đo vô tư chơi trò đo thân cây và do không nhận ra nên đã bò lên người Tắc Kè để đo. Thế là Tắc Kè đột ngột lè lưỡi ra hù một cái làm cho bạn Sâu Đo hết hồn giật nảy mình rơi xuống đất.
– Sao bạn lại hù mình? – Sâu Đo hỏi.
– Tại bạn bò lên người mình nhột quá nên mình mắc cười lè cả lưỡi ra. Chỉ vậy thôi mà, mình không cố ý đâu nha! – Tắc Kè lém lỉnh trả lời.
Bạn Sâu khá là bực mình vì biết chắc là Tắc Kè lè lưỡi ra không phải vì nhột. May là Sâu Đo rất nhỏ nên khi rơi từ trên cao xuống đất, bạn ấy không có bị thương gì hết.
Hay như một bữa khác, Tắc Kè Hoa lại bò lên một đám lá cây và trong tích tắc bạn ấy biến cả thân mình thành màu xanh lá. Thoạt nhìn cứ tưởng Tắc Kè là một chiếc lá non đang phơi mình trong nắng sớm. Nhưng nhìn kỹ thì thấy chiếc lá này có hai con mắt tròn đang láo liên tinh nghịch.
Và lần này thì bạn Nhện Chân Dài lại mắc bẫy.
Khi đong đưa mình chuyền sang máng tơ lên đám lá để chơi trò xích đu lơ cùng các bạn Nhện khác, thì thật bất ngờ, sợi tơ của Nhện Chân Dài lại máng nhầm vào đuôi của Tắc Kè Hoa. Thế là Tắc Kè Hoa cong đuôi lên vẩy một cái, sợi tơ xích đu bị đứt một cái phựt và mấy bạn Nhện đang ngồi chơi xích đu lơ rơi ra lổm ngổm.
– Sao bạn lại giật đứt cái xích đu bằng tơ của bọn mình? – Nhện Chân Dài hỏi.
– Tại bạn giăng tơ lên đuôi mình, mình tưởng đang bị trói nên vùng vẫy thôi mà, mình không có cố ý đâu nha! – Tắc Kè Hoa giả vờ ngơ ngác trả lời.
Bạn Nhện Chân Dài rất tức giận vì biết Tắc Kè Hoa quẫy đuôi không phải vì tưởng mình bị trói mà là cố tình phá phách bạn bè. May là thân hình các bạn Nhện rất nhẹ nên khi văng ra, ai cũng bung tơ kịp và nhảy dù xuống đất an toàn.
Nhưng lần này khi Tắc Kè Hoa chơi trò biến hóa quen thuộc thì lại bị “gậy ông đập lưng ông”.
Hôm đó, Tắc Kè Hoa cũng chơi trò hóa trang để trêu ghẹo mọi người.
Rùng mình một cái, Tắc Kè Hoa biến ra một thân hình sặc sỡ đủ sắc màu và bò lên một đọt cây nằm cuộn tròn, trông y như một bông hoa đang nằm khoe sắc.
Bạn Ong là Lớp Trưởng của Trường Mẫu Giáo Mật Ong.
Đó là một bạn vô cùng chăm chỉ, hay lam hay làm. Khi nào bận học thì thôi, còn lại thì luôn chăm chú say sưa làm việc. Thậm chí giờ ra chơi, bạn ấy cũng cần mẫn bay đi hút mật hoa để về làm sáp ong cho tổ nữa.
Mải mê bay từ bông hoa này sang bông hoa khác để hút mật, bạn Ong xoay cánh vù vù rồi đáp xuống “bông hoa Tắc Kè” đang ngụy trang và chích một phát vào cái bụng mềm của Tắc Kè.
– Ui da, đau quá! – Tắc Kè Hoa kêu to thảm thiết – Sao bạn lại chích lên người của mình.
– Tại bạn biến hình thành bông hoa giống y như thật nên mình cứ tưởng… Mình không có cố ý đâu nha! – Bạn Ong rối rít xin lỗi rất chân thành.
– Ui, đau chết mình rồi, chỗ bạn chích đang sưng to lên hết đây này, huhu…
Cả lớp Mẫu Giáo Mật Ong chạy ra nhìn và xúm lại dỗ Tắc Kè Hoa. Tuy nhiên, ai cũng cảm thấy buồn cười vì câu trả lời của bạn Ong, rằng “Mình không cố ý đâu nha!” giống y như câu nói của Tắc Kè khi trêu chọc mọi người.
Nhưng chắc chắn câu nói của bạn Ong chân thành hơn nhiều.
Còn Tắc Kè thì ngậm ngùi rút ra một bài học là trò đùa nào cũng có giới hạn, không nên đùa quá trớn bởi có khi nạn nhân của trò đùa đó chính lại là mình.
Sau sự cố này, trong lớp học Mẫu Giáo Mật Ong lưu truyền một bài vè mà không biết ai là tác giả luôn:
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè lớp học,
Tính hay trêu chọc
Là bạn Tắc Kè
Phá phách bạn bè
Để bị Ong chích
Rồi khóc thút thít
Thút thít cái mà thút thít…
Và kỳ lạ là khi nghe bài vè này, tự dưng Tắc Kè Hoa biến cả người thành màu đỏ bừng vì xấu hổ…
Từ đó, Tắc Kè không lợi dụng khả năng biến hóa của mình để trêu ghẹo bạn bè nữa và bài vè trên cũng bị quên đi, không còn ai nhớ.
TRẦN TÙNG CHINH
Nguồn: Hội Nhà văn Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét