Gia đình Cóc Tía ở trong cái hang đá bên một hồ nước. Sinh nhật Cóc con, cả nhà Cóc kéo nhau ra cửa hang hóng gió. Cóc con lững thững đi qua một dải đất trống nứt nẻ xuống sát mép nước. Lúc quay trở lên nó hỏi:
- Sao bữa nay hồ nước nhỏ teo lại vậy, bố?
Cóc Tía ngước nhìn lên vòm trời cao ngút nói:
- Hồ nước nhỏ để đám mây trên trời kia to lên.
Cóc con mở to đôi mắt lồi: nó không hiểu lời bố.
Cóc Tía nhìn con trai, rồi kể, giọng lúc lên cao, lúc xuống thấp; thậm chí, có lúc rít lên ken két:
Lâu lắm rồi, không nhớ là vào thời gian nào nữa. Một lần Mây dưng dưng sà xuống sát mặt Hồ nước. Hồ nước cuộn sóng hổn hển nói với Mây: “Có ánh nắng tôi lóng lánh đẹp hẳn lên. Sao anh che nắng của tôi”. Mây tung tà áo phất phơ, giọng lùng nhùng: “Bụng dạ anh cạn đĩa đèn dầu thật. Không có tôi thì làm sao có anh”. Hồ Nước ồn ào: “Anh là cái thá gì? Tôi đếch cần anh”. Mây tức giận, xịu mặt. Nó bay về một nơi xa lắm, đâu chỗ đất trời giao nhau. Bấy giờ là mùa hè. Suốt ngày nắng chang chang, gió Lào thổi cồn cột. Cái nóng luồn lách kêu tanh tách khắp nơi. Hồ nước bốc hơi như sương khói. Nó nhỏ bé đi trông thấy. Ngày lại ngày dằng dặc trôi. Cữ quá chiều mới có vài làn gió nồm lượt thượt từ biển vào, nhẹ như phẩy lông gà. Hồ nước oằn mình gọi Mây: “Anh hãy mau về với tôi”. Bầu trời vẫn cao vút, xanh vòi vọi, còn không gian thì trắng dã và im phăng phắc. Hồ Nước thều thào: “Về với tôi, anh Mây! Không có anh, tôi chết mất”. Hôm sau, rồi hôm sau nữa. Một chiều, từ sau những dãy núi xanh mờ đằng Tây đám mây xuất hiện, rồi lườn lượt kéo về. Bầu trời đen kịt. Rồi mây tưới nước xuống, tầm tã một ngày, một đêm. Hồ nước tí tách, lao xao, lớn dần lên mênh mông. Từ trên cao, mây co lại, cười ràn rạt: “Biết chưa!” Hồ Nước lặng người. Nó biết ơn Mây, nhưng lại ngầm giận cái điệu cười ràn rạc đầy khinh bạc của Mây. Suốt mùa đông, nó sống lặng lẽ đến nỗi tiếng nói cũng trở nên thầm thì. Sang mùa xuân, bầu trời cao ngút, xanh ngắt và giữa đỉnh trời, mây nhỏ dần chỉ còn như cái lá cọ đơn độc, mờ nhòa vào sắc xanh. Một hôm, mây vội vàng sà xuống sát Hồ Nước. Nó nói: “Anh hãy giúp tôi”. Hồ nước lao xao tảng lờ. Mây nói tiếp: “Không có anh, tôi không sống nổi đâu”. Lúc ấy, mặt trời đỏ lừ hiện lên phía biển. Hồ nước oằn mình còn Mây lớn dần lên.
Cóc Tía ngừng kể, nó nhìn ra bốn phía chung quanh.
Ở đời không có ai có thể sống một mình được. - Nói xong, Cóc Tía tắc lưỡi. Cóc con gật gật cái đầu nhỏ xù xì.
ĐỨC BAN
Nguồn: sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét