(LNK). Phong Thu: "Theo tôi, mỗi tác phẩm in trong sách giáo khoa phải là những tác phẩm khi các em đọc xong, học xong, tự các em sẽ nhận ra được những giá trị sống từ những điều rất nhỏ, rất gần gũi đối với các em hằng ngày".
Hằng năm, cứ vào dịp Trung Thu, họ hàng nhà ếch lại mở cuộc Du lịch mừng mùa nước, trông Trăng. Hàng ngàn lớn, Ếch bé, Éch Êch mę, Ếch ông, Ếch Cháu kéo nhau từng tốp, từng đôi lên cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt để bắt Cào Cào, bắt Cua, bắt Ốc và thi nhau dạo khúc nhạc đồng quê náo nhiệt làm rung rinh cả ánh trăng.
Không như Cóc, thấy sáng Trăng thì Cóc lại lùi vào bóng tối mà nhìn ra. Có rủ Cóc rời khỏi chỗ ấy để ngắm Trăng thì Cóc bảo:
- Ngồi đây, thằng Muỗi, thằng bọ có cánh nào bay qua, mới nhìn thấy mà bắt được chứ!
Cóc vừa trả lời xong thì Trời mưa. Từ đấy, Cóc đi đâu, làm gì, ai trông thấy cũng mặc. Nom lù đù thế mà Trời cũng phải nghe theo lệnh. Cóc nói là Trời đổ mưa.
Tại chốn đồng, ruộng, đầm, hồ, ao, mương, giếng, không có loài nào là loài say và mê Trăng như Ếch. Những đêm có Trăng, mắt Ếch cứ thao láo suốt đêm. Đang ngồi, bỗng chốc lại nhảy vọt lên tóm cổ một con bọ bay nào đấy. Sáng ra thế là no. Vì vậy Ếch yêu ông Trăng lắm. Có hẳn hai ông Trăng kia: một ông ở trên mây, một ông bơi lửng lơ dưới mặt nước. Ông trên kia mà tròn, ông dưới này cũng tròn. Ông trên kia khuyết, ông dưới này cũng khuyết. Hay thật, song, mùa Trăng Thu, Trăng Rằm tháng Tám vẫn thích hơn vì là mùa nước nổi, nhiều thức ăn. Thế nên vào những dịp ấy, trong đám Ếch choai thường nổ những trận cãi cọ tranh Trăng ầm ĩ. Con này kêu:
- Của tao!
Con kia cũng: - Không! Của tao!
Huyên náo đến nỗi trong không trung chỉ còn nghe vang vang:
- Không! Của tao! Tao! Của tao!
Nghe váng cả đầu.
Ếch cụ cao tuổi nhất, thấy cháu chắt không biết nhường nhịn nhau, không hiểu gì hết cả, cứ thế này mãi, họ hàng nhà Ếch sẽ bị chê cười không còn biết để đâu cho hết nỗi xấu hổ. Ngẫm nghĩ một lúc, Ếch cụ lên tiếng:
- Các cháu! Nghe ta nói đây!
Giọng cụ sang sảng vang lên, đám Ếch choai im bặt. Ếch cụ tiếp:
- Các cháu muốn có mỗi đứa một ông Trăng riêng phải không?
Đám Ếch nhao lên:
- Vâng... ạ!
Ếch cụ cười hà hà:
- Ta sẽ chia cho các cháu mỗi đứa hẳn hai ông Trăng! Khắp bờ ao, bờ hồ dậy lên tiếng reo:
- Hoan hô cụ Ếch! Cụ Ếch muôn năm!
- Thôi nào! Nghe ta nói đã!
Không gian thoắt lặng như tờ. Nghe rõ cả tiếng đập cánh của chú Chuồn Chuồn mặc áo đỏ ngủ gật, rơi khỏi cành cây đang xè xè tìm đường bay về chỗ cũ.
- Các cháu! Mỗi cháu hãy rời chỗ đang ngồi, tìm một chỗ ngồi khác, cháu nọ cách cháu kia một tầm Ếch nhảy, chỗ ấy phải gần mặt nước và cao hơn mặt nước chừng một cọng cây khoai nước. Đến chỗ mới rồi, kêu lên “xong” cho ta biết!
Đám Ếch loách roách, lũm bũm nhảy đi tìm chỗ ngồi mới. Bờ này rào rào:
- Xong!
Bờ kia:
- Xong! Xong!
Một lúc sau thấy yên lặng cả rồi, cụ Ếch mới hô:
- Ngước mắt lên!
Đám choai choai ngước mắt. Cụ Ếch hỏi:
- Có thấy ông Trăng không?
- Có ạ!
Đám choai rào rào đáp. Cụ Ếch tiếp:
- Đấy là một ông Trăng cho cháu nào đã nhìn thấy. Nào! Nhìn xuống nước!
Đám choai đưa tia mắt xuống mặt nước. Cụ Ếch hỏi:
- Có thấy ông Trăng không?
- Có... ó... ó... ạ!
Đám choai reo lên ào ào vì thích thú.
- Ở chỗ của mình, cháu nào nhìn thấy ông Trăng thì đấy là ông Trăng của cháu ấy! Được chưa nào?
Đám choai lại xướng lên:
- Được ạ!
- Được! Được ạ!
Từ đấy, những đêm Trăng sáng, tại những nơi bờ hồ, bờ đầm và cả dưới giếng, cứ thấy vọng ra, vọng lên tiếng Ếch:
- Được!
- Được được!
- Được! Được được!
Là tiếng kêu kỉ niệm của loài Ếch nhớ về một đêm Trăng xa xưa đã diễn ra buổi chia Trăng lịch sử đầm ấm và vui vẻ không bao giờ quên...
PHONG THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét