5. Đến lượt Ỉn Hồng chia tay mẹ Nái Xề
Hình như cơn giận của chị Na nhiều hơn là Ỉn Hồng nghĩ vì mấy hôm liền chị Na cho Ỉn Hồng ăn, tắm cho Ỉn Hồng mà chẳng nói với chú ta câu nào cả. Mẹ Nái xề cũng giận Ỉn Hồng lắm. Mẹ mắng cho Ỉn Hồng một trận nên thân và phạt Ỉn Hồng không được ra ngoài sân chơi trong hai ngày.
Ỉn Hồng kể cho bác Trâu nghe. Bác Trâu nói chị Na và mẹ nái Xề giận Ỉn Hồng là đúng vì một "chú lợn có giáo dục" như Ỉn Hồng thì phải nói chuyện đàng hoàng chứ không được ‘động tay động chân’ như vậy. Nghe mẹ mắng và bác Trâu phân tích, Ỉn Hồng thấy hối hận lắm. Mấy lần chú ta mon men đến gần chị na và nói lời xin lỗi nhưng chị Na không nghe được Ỉn Hồng nói gì. Chị chỉ nghe thấy những tiếng kêu "ụt ịt, ụt ịt" thôi.
Chị Na chỉ nguôi giận khi có anh Tèo đến chơi.
Các bạn của chị Na ở xung quanh xóm đến chơi cũng nhiều. ai cũng tỏ vẻ thích Ỉn Hồng nên Ỉn hồng khoái chí lắm. Các anh chị đến chơi nhiều nên gần như ai Ỉn Hồng cũng nhớ mặt, biết tên. Chỉ có anh Tèo này thì Ỉn Hồng chưa gặp bao giờ.
Ỉn Hồng nhìn anh Tèo chăm chú lắm vì chú ta thấy anh Tèo không giống như mọi người. Anh đi khập khiễng, đã thế anh còn phải dựa vào một cái nạng mới đi được. Ỉn Hồng thấy lạ nên chạy ngay vào hỏi mẹ Nái Xề. À thì ra anh Tèo hồi bé bị sốt bại liệt, teo một chân nên phải dùng nạng. Ỉn Hồng nghe mẹ nói xong thì sợ lắm. Không biết cái bệnh sốt bại liệt là bệnh gì mà làm teo cả chân người ta lại. Hôm nọ Ỉn Hồng sơ ý nhẫm phải một cái gai bé tí tẹo mà thấy đau cả mấy ngày. Anh Tèo bị sốt teo cả chân như thế thì chắc là đau lắm.
Tuy bị như thế nhưng anh Tèo học giỏi lắm. Ỉn Hồng thấy anh Tèo chị cho chị Na mấy bài toán khó mà chị Na không giải được. Rồi anh đọc diễn cảm bài tập đọc cho chị Na nghe. Giọng anh đọc thật hay, hật tình cảm khiến Ỉn Hồng nghếch cả mõm lên nghe. Chú vừa thấy thương vừa thấy phục anh Tèo lắm.
Học bài xong, chị Na và anh Tèo chạy ra sân chơi. Ỉn Hồng cũng mon men chạy theo. Chú ta vẫn còn đang xấu hổ vì chị Na còn chưa hết giận mà. Nhưng may quá, vừa thấy chú ta, chị Na vẫy vẫy tay:
– Ỉn Hồng đến đây chơi với chị nào.
Mừng vẫy đuôi, chú ta lon ton chạy đến, dụi dụi cái mõm vào chân chị na như muốn nói: "Chị Na ơi, em xin lỗi nhé!". Anh Tèo cũng có vẻ thích Ỉn Hồng lắm. Anh từ từ ngồi bệt xuống sân, để cái nạng gọn vào bên cạnh rồi đưa tay vuốt vuốt đầu Ỉn Hồng
– Ôi! Chú lợn con xinh quá! Lợn con của a à?
Chị Na cũng ngồi xuống, cười tít mắt:
– Ừ! Của tớ đấy! Chú lợn con này khôn lắm Tèo nhé.
Rồi chị Na kể cho anh Tèo nghe chuyện về Ỉn Hồng. Anh Tèo nghe chăm chú. Thi thoảng anh lại reo lên khe khẽ khi đến đoạn thú vị. Có lúc anh lại phá lên cười như nắc nẻ vì Ỉn Hồng lè lưỡi liếm vào bàn tay anh làm anh buồn buồn. Ỉn Hồng tin chắc là anh cũng thích Ỉn Hồng vì lúc đi về, anh còn quay lại nhìn Ỉn Hồng với ánh mắt đầy âu yếm.
Sau buổi anh Tèo đến nhà chơi, thỉnh thoảng chị Na lại nhìn Ỉn Hồng với vẻ bí hiểm lắm. Rồi có lúc chị lại ngồi thừ ra, nghĩ ngợi. Đôi khi, chị đứng phắt dậy, bước ra cửa. Nhưng chỉ được vài bước chị lại quay trở vào, ngồi phịch xuống ghế, buồn bã. Một hôm, chị thì thầm điều gì đó với bác Tuấn. Bác Tuấn gật đầu, mỉm cười xoa đầu chị. Chị lại đi tìm anh Tí. Không biết chị nói gì mà anh Tí lắc đầu quầy quậy rồi phụng phịu chạy đi. Bác Tuấn phải dỗ dành mãi mới thấy anh khẽ gật đầu nhưng mặt anh thì buồn thỉu buồn thiu. Không biết chị Na có chuyện gì mà bí mật vậy nhỉ? Ỉn Hồng tò mò quá đi mất.
Thế rồi một buổi chiều, khi Ỉn Hồng đang nằm lim dim dưới gốc bưởi thì anh Mực chạy đến:
– Hôm nay anh sẽ dạy cho Ỉn Hồng vài thế võ phòng vệ nhé.
Trong nhà, ngoài bác Trâu biết nhiều chuyện lý thú thì Ỉn Hồng rất khâm phục anh Mực. Anh Mực rất dũng cảm. Đêm nào anh cũng thức canh cổng ngăn không cho kẻ trộm vào nhà. Mấy lần anh còn bắt được kẻ trộm nữa. Bác Trâu kể với Ỉn Hồng là năm ngoái, có hai tên trộm lẻn vào định bắt trộm gà đã bị anh Mực phát hiện, cắn cho một cú đau điếng vào chân. Anh còn báo động cho bác Tuấn khiến cho hai tên trộm phải vội vã tìm đường thoát thân.Vì rất khâm phục anh Mực nên Ỉn hồng đã mấy lần mon men đến nhờ anh Mực dạy cho vài thế võ. Chả là chú ta mơ tưởng cũng có ngày bắt được trộm, lập công như anh mà. Nhưng lần nào anh Mực cũng bảo chú ta còn bé chưa học được, chờ khi nào chú lớn hơn chút nữa anh sẽ dạy. Dù vậy, Ỉn Hồng không hề giận hay cảm thấy ghét anh Mực. Trong mắt chú ta, anh Mực vẫn là một "trang anh hùng hảo hán" như bác Trâu nói. Chú ta cứ ngỡ phải lâu lâu nữa, khi chú ta đã lớn và bớt "còi xương’ thì anh Mực mới dạy cho chú ta vài ‘tuyệt chiêu". Niềm ao ước được thực hiện khiến Ỉn Hồng rối rít:
– Thật không anh Mực? Em đã đủ lớn để học rồi à?
Anh Mực cười:
– Tại anh nghe nói chú mày sắp ra ở riêng nên dạy chú mày vài thế võ phòng thân thôi.
Nghe anh Mực nói, Ỉn Hồng ngạc nhiên:
– Em ra ở riêng á? Anh nghe ai nói vậy ạ?
Anh Mực cũng ngạc nhiên:
– Thế ra chú mày chưa biết gì à? Anh nghe chị Na nói với anh Tí là chuẩn bị tặng chú mày cho anh Tèo mà.
Nghe anh Mực nói, Ỉn Hồng phóng đi tìm chị Na ngay, quên cả phép lịch sử tối thiểu là phải chào anh Mực. Vừa lúc chị Na bưng cho Ỉn Hồng một chậu cám nhỏ:
– A! Ỉn Hồng! Ăn cám đi rồi chị Na nói cái này cho Ỉn Hồng nghe.
Ỉn Hồng cúi xuống, tợp tợp mấy miếng. Chị Na vừa nhìn Ỉn Hồng ăn, vừa thủ thỉ:
– Ỉn Hồng có nhớ anh Tèo hôm nọ đến nhà mình chơi không? Sắp đến sinh nhật anh Tèo rồi, chị Na muốn tặng Ỉn Hồng cho anh Tèo…
Chưa nghe chị Na nói hết, Ỉn Hồng ngẩng phắt đầu dậy, chui qua cửa chạy vào "căn phòng" của chú ta. Mặc cho chị Na gọi, mặc cho mùi cám thơm đầy hấp dẫn, Ỉn Hồng nhất quyết "cố thủ" không ra. Chú ta giận chị Na rồi.
Mà không giận làm sao được. Tự nhiên đang yên đang lành, chị Na lôi chú ta ra làm quà tặng. Hay là chị Na ghét chú vì chú đã hất rổ tôm lần trước. Việc đó Ỉn Hồng đã xin lỗi và chị Na cũng đã hết giận rồi cơ mà. Hay là chị Na vẫn ghét Ỉn Hồng, không muốn nhìn thấy Ỉn Hồng, không muốn nuôi Ỉn Hồng nữa?
Ỉn Hồng mang nỗi ấm ức hỏi mẹ Nái Xề. Mẹ Nái Xề chậm rãi khuyên nhủ Ỉn Hồng:
– Không phải đâu con ạ. Chắc là chị Na có lý do gì mới làm thế. Mẹ thấy anh Tèo cũng ngoan ngoãn.
Ỉn Hồng vẫn không nguôi giận:
– Nhưng nếu chị Na thương con thì chị Na sẽ không làm thế. Chắc là chị ấy ghét con.
Phụng phịu, Ỉn Hồng kể cho bác Trâu nghe. Bác Trâu trầm ngâm:
– Cu Tèo thì bác biết. Chú ta bị tật nhưng học giỏi lại ngoan ngoãn. Chỉ vì cái chân tật mà bị xa lánh.
Ỉn Hồng thắc mắc:
– Xa lánh la sao hả bác?
– Thì là không cho chơi chung ấy. Chúng nó chê cu Tèo là tật nguyền, gọi là Tèo "què". Thật là…
Bác Trâu bỏ lửng câu nói còn Ỉn Hồng cũng nằm im suy nghĩ. Chú ta thấy thương anh Tèo quá. Hôm nào mọi người bận làm việc, chị Na, anh Tí đi học, anh Mực phải coi nhà, bác Trâu đi cày, em Giun đào đất, không có ai chơi cùng, Ỉn Hồng đã thấy buồn thỉu buồn thiu rồi. Đấy là chỉ có một ngày thôi nhé. Vậy mà anh Tèo chỉ có mỗi mình chị Na là bạn. mà có phải lúc nào chị Na cũng rảnh rỗi để chơi với anh Tèo được đâu. Ỉn Hồng thấy thương anh quá! Nhưng Ỉn hồng vẫn buồn. Chú ta không muốn phải xa chị Na, anh Tí, không muốn xa mẹ Nái Xề và bác Trâu. Chị Na tặng chú ta cho anh Tèo cũng đồng nghĩa với việc chú ta không được gặp anh Mực và em Giun Đất, không được chui qua cái lỗ hổng ở hàng rào để sang mảnh vườn của chị Mơ nữa. Ỉn Hồng thấy buồn quá!
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người đã đi làm, chị Na và anh Tí đi học hết, Ỉn Hồng liền chui qua hàng rào, đến bên cửa nhà anh Ịt, chị Ụt. Thấy chú ta cứ ngập ngừng như định nói gì, vẻ mặt lại buồn buồn, anh Ịt hỏi:
– Hôm nay Mặt Trời mọc ở hướng Tây hay sao mà Ỉn Hồng im hơi lặng tiếng thế nhỉ?
Vẻ mặt của Ỉn Hồng chẳng tươi tỉnh lên được chút nào:
– Em cũng sắp đi ở riêng rồi.
Chị Ụt ngạc nhiên:
– Thật à! Chị Na cũng đồng ý cho em đi à? Mà em đến nhà ai?
Thế là ỉn Hồng kể hết mọi chuyện cho anh Ịt và chị Ụt nghe. Từ chuyện anh Tèo là người thế nào đến chuyện chị Na định tặng chú ta cho anh Tèo làm quà sinh nhật. Duy chỉ có nỗi buồn của mình thì chú ta giấu biến. Chả là Ỉn Hồng sợ anh chị chê chú ta là ‘người yếu đuối’ mà.
Nghe xong câu chuyện của Ỉn Hồng, chị Ụt, anh Ịt xúm vào an ủi chú:
– Anh Tèo phải là người tốt thì chị Na mới tặng em cho anh ấy chứ!
– Anh Tèo học giỏi như vậy, được chị Na tặng cho anh Tèo, Ỉn Hồng phải thấy hãnh diện chứ.
Những lời an ủi, động viên của anh chị làm Ỉn Hồng thấy vui vẻ hẳn lên. Chú ta chạy ra vườn, tìm em Giun Đất.
Em Giun Đất đang đào đất, nghe tiếng Ỉn Hồng gọi liền ngừng lại, gọi Ỉn Hồng rối rít. Giọng Giun Đất nghe thật vui vẻ:
– Anh Ỉn Hồng ơi! Em ở đây này!
Ỉn Hồng chạy đến chỗ Giun Đất. Nhìn thấy Giun Đất mình mẩy lấm lem đất cát, chú ta thắc mắc:
– Sao lúc nào em cũng nghịch đất bẩn thế? Em không sợ mẹ mắng à?
Giun Đất cười khúc khích:
– Không phải là em nghịch đâu. Em đang làm việc đấy!
Ỉn Hồng tò mò:
– Đào đất cũng là làm việc á?
Giun Đất giảng giải:
– Em đào đất cho đất tơi xốp hơn, cây cối trong vườn được tươi tốt hơn anh ạ.
Ỉn Hồng toét miệng cười:
– À! Ra thế! Vậy mà anh cứ tưởng là em nghịch bẩn cơ đấy.
Rồi Ỉn Hồng ngồi nghe em Giun Đất kể chuyện. Không ngờ em Giun Đất bé tí thế mà cũng biết bao nhiêu là chuyện. Chuyện của em ấy hấp dẫn chẳng kém gì bác Trâu cả. Nào là chuyện anh Dế nhạc sĩ những đêm thanh vắng hay kéo những khúc nhạc say đắm lòng người. Chuyện hạt mầm nảy mầm trong lòng đất. Chuyện những anh chàng Kiến Đất bé tí mà cần mẫn không ai bằng. Ỉn Hồng ngồi nghe say sưa đến mức suýt quên cả chuyện định nói với em Giun.
– Tí nữa thì anh quên. Anh ra đây để báo với em là anh sắp chuyển đi đấy!
Giun Đất ngạc nhiên:
– Anh chuyển đi đâu?
– Mấy hôm nữa anh sẽ chuyển đến ở với anh Tèo, bạn chị Na.
Rồi chú ta hào hứng kể cho Giun Đất nghe rằng anh Tèo phải là người tốt như thế nào thì chị Na mới tặng chú cho anh Tèo. Rằng thì anh Tèo học giỏi lắm nhé, năm nào anh cũng được phần thưởng (cái này Ỉn hồng nghe bác Trâu nói nên nhắc lại dù chú ta chẳng biết phần thưởng là gì?). Chú ta kể hào hứng, say mê bằng cái giọng tự hào không thể che giấu được. Hình như chú ta đã quên béng đi mất rằng chỉ hôm trước thôi, chú ta còn giận chị Na đến mức không thèm ăn cám vì chị Na nói đem chú tặng cho anh Tèo. Bây giờ thì ai nghe thấy chú ta nói và hiểu được tiếng nói của chú ta thì chắc phải khẳng định ‘chắc như đinh đóng cột’ rằng chú ta muốn đến chỗ anh Tèo ngay lập tức ấy chứ.
Nhưng trái với sự hào hứng của Ỉn Hồng, giọng em Giun Đất có vẻ buồn buồn:
– Anh mà đi rồi em lại không được gặp anh nữa à?
Ỉn Hồng an úi:
– Không sao đâu. Anh Tèo là bạn chị Na nên thế nào anh cũng được về đây chơi và gặp em.
An ủi xong, Ỉn Hồng tạm biệt Giun Đất và chạy về ngay. Chú ta vừa sực nhớ ra là chị Na sắp đi học về. Chú ta phải nói cho chị Na biết là chú ta đồng ý sang ở với anh Tèo rồi kẻo chị Na tưởng chú ta giận, không tặng chú ta cho anh Tèo nữa thì anh Tèo buồn lắm, mà chú cũng xấu hổ với mọi người nữa.
ĐÀO THU HÀ
(còn nữa)
Đón đọc Kì 6: Ỉn Hồng về với anh Tèo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét