Thứ Hai, 16 tháng 12, 2024

CHIẾC NƠ CHỐNG RUN

 



Tác phẩm này đoạt Giải nhì, Hạng mục Tự do – Đóa hoa đồng thoại, mùa 7 (2024).


Voi biết mình rất thích hát. Mỗi khi say sưa hát một mình nơi cánh đồng hoa hướng dương, cậu cảm thấy như thể có một đôi cánh to, trong suốt mọc ra từ hông mình, nhẹ nhàng nâng mình lên khỏi mặt đất và mỗi lúc một gần hơn với bầu trời.


Có một mơ ước vẫn được Voi cất kĩ trong trái tim, đó là một lần đứng trên sân khấu hát cho cả khu rừng nghe. Điều ấy vẫn mãi là ước mơ bởi Voi biết rõ mình có một trái tim “bé nhỏ” trong một thân hình to lớn.

Mỗi khi đứng trước đám đông, cậu sẽ lập tức toát mồ hôi hột, đôi môi run lẩy bẩy, cái vòi dài sẽ huơ qua huơ lại không ngừng, đầu óc trống rỗng và gương mặt đỏ bừng như quả cà chua.

Cũng vì điều này mà bao mùa liên hoan văn nghệ ở khu rừng Rúc Rích, Voi chỉ làm khán giả, nghe các bạn hát trên sân khấu và ước ao cháy bỏng mình có đủ dũng cảm để đứng ở nơi ấy.

Những người bạn thân nhất của Voi quyết định sẽ giúp Voi thực hiện ước mơ ca hát tại liên hoan văn nghệ năm nay. Nghe lời các bạn khuyên, Voi thu hết can đảm đăng kí biểu diễn một tiết mục đơn ca. Từ giây phút ấy, cậu bắt đầu run rẩy, lo lắng sẽ chẳng thể hoàn thành tiết mục, sẽ mắc cỡ, sẽ xấu hổ vô cùng trước toàn bộ cư dân của cả khu rừng.

Đêm trước ngày diễn ra liên hoan, các bạn rộn ràng kéo đến nhà Voi. Khi tất cả ngồi quây quần bên nhau, Sói gợi ý: “Muốn hết run, khi đứng trên sân khấu, cậu hãy tưởng tượng như đang đứng hát một mình ở cánh đồng hoa hướng dương nhé! Tớ vẫn thường nghe trộm cậu hát ở đó, cậu hát tuyệt lắm luôn!”

“Tớ sẽ tưởng tượng như thế. Nhưng nếu vẫn còn run thì tớ phải làm sao?” – Voi lo lắng hỏi.

“Vậy thì trước khi biểu diễn, cậu hãy ăn ba viên kẹo chống run này! Những viên kẹo này đã giúp tớ trở nên tự tin như bây giờ nè!” – Mèo dúi vào tay Voi một hộp kẹo nhiều màu.

“Nếu ngay cả ăn kẹo rồi mà tớ vẫn còn run thì sao?” – Voi trông vẫn căng thẳng lắm.

“Vậy hãy đeo sợi dây chuyền kì diệu này. Cho cậu mượn đấy! Đây là quà bà tớ cho tớ. Nhờ sợi dây chuyền này mà tớ không sợ hãi khi đứng trước bất kì đám đông nào đấy!” – Hổ cẩn thận đeo dây chuyền vào cổ Voi.

Đêm đã khuya, các bạn lục tục kéo nhau ra về. Riêng Bướm vừa bay chầm chậm vừa suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, cậu đã có một ý tưởng để giúp Voi ngày mai.

Thời khắc cả khu rừng mong đợi đã đến! Liên hoan văn nghệ bắt đầu với bao tiết mục hấp dẫn, hay ho, đẹp mắt.

Voi đã ăn sạch hộp kẹo Mèo tặng nhưng tim vẫn đập thình thình như chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Mồ hôi Voi bắt đầu chảy ròng ròng khiến Mèo phải dùng hết cả gói khăn giấy lau cho nó.

Khi Voi sắp bước lên sân khấu, Bướm nhẹ nhàng bay đến đậu trên cổ áo Voi, thủ thỉ nói: “Tớ sẽ lên sân khấu cùng cậu. Như vậy cậu không hề đứng trên sân khấu một mình. Khi nào tớ nghe thấy tim cậu đập nhanh, tớ sẽ vỗ vỗ cánh nhẹ nhàng để giúp trái tim cậu bình tĩnh lại. Yên tâm nhé!”

“Tớ nhớ rồi!” – Voi đáp.

Sau những giây đầu tiên hồi hộp, Voi bắt đầu cất tiếng hát. Cậu dần cảm thấy như đang hát giữa cánh đồng hoa hướng dương. Thật kì diệu, cậu còn cảm thấy có một đôi cánh to, trong suốt mọc ra từ hông mình, nhẹ nhàng nâng mình lên khỏi mặt đất và mỗi lúc một gần hơn với bầu trời, thậm chí chưa bao giờ gần đến như thế.

Bài hát kết thúc cũng là lúc khán giả như bừng tỉnh, bắt đầu vỗ tay giòn giã hồi lâu. Chiếc nơ trên cổ áo Voi bỗng vỗ cánh nhẹ bay lên rồi đặt vào chiếc má phinh phính của Voi một nụ hôn ngọt ngào.

Voi khe khẽ nói chỉ đủ để Bướm nghe: “Cậu là chiếc nơ chống run kì diệu nhất thế giới mà tớ biết đấy! Cảm ơn cậu thật nhiều nhé!”.

UYÊN ĐÀO

Nguồn: Đóa hoa đồng thoại, mùa thứ 7 (2024)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét