Ngày xưa ở Mexina có một vị hoàng thân giầu có - giầu nứt đổ đổ vách, nhưng ông ta lại nổi tiếng vì tính keo kiệt. Một ngày hai lần, vị hoàng thân keo kiệt ngồi vào bàn ăn để dẹp cơn đói bằng bánh mỳ, nước lã và những khoanh giò cắt lát mỏng tang. Một người hầu duy nhất mà hoàng thân cho phép mình giữ lại nuôi, thì mỗi ngày chỉ nhận được một quả trứng, một ít bánh đủ để ăn hết quả trứng, với lại thêm hai xu nữa thôi. Vì vậy, không một người hầu nào ở được với hoàng thân lâu hơn một tuần lễ.
Vào một ngày đẹp trời hoàng thân keo kiệt lại thuê được người hầu mới. Lần này, ông ta vớ phải một tay ranh mãnh láu tôm láu cá đến mức anh ta có thể tháo được cả giầy lẫn tất ngay trong lúc người ta đang đi.
Người hầu này có cái tên gọi là Xor Đuphudeppe.
Khi Đuphudeppe thấy rõ được trật tự trong lâu đài của hoàng thân, anh ta tìm đến một người đàn bà giàu có buôn bán than, mà cửa hiệu của bà ta ở đối diện ngay với lâu đài của hoàng thân, và nói với bà:
- Quý bà có muốn gả chồng cho con gái mình không?
Cần phải nói rằng con gái bà bán than là một cô gái rất xinh đẹp.
- Cầu Thượng đế gửi đến cho nó một chàng trai tử tế.
- Thế hoàng thân, theo quý bà, có thể là vị hôn phu phù hợp không?
- Hoàng thân ư? Cái anh chàng keo cú ấy ư? Anh ta thà cho người moi mắt mình ra còn hơn là phải bỏ tiền ra!
- Xin quý bà đáng kính, bà hãy nghe lời khuyên của tôi, và tôi sẽ thu xếp đâu vào đấy cuộc hôn nhân này. Chỉ cần bà nói rằng con gái bà no bụng vì gió thôi.
Sau cuộc trò chuyện ấy, Đuphudeppe về gặp hoàng thân.
- Ân đức của ngài, vì sao mà cho đến nay ngài chưa lập gia đình? Năm tháng thì qua đi, ngài không quay ngược được chúng lại đâu!
- A, a, mày muốn ta chết ư! - Hoàng thân kêu lên, - Nếu như ta lấy vợ, tiền, tiền của ta sẽ chảy đi hết, như dòng nước ấy. Nào mũ, nào lông chim, nào khăn choàng, áo váy lụa cho công nương, rồi xe ngựa, rồi nhà hát... Không Đuphudeppe, về chuyện này thậm chí chẳng có gì mà nói!
- Nhưng mà, ân đức của ngài, không biết rằng trên thế gian này có những cô gái như thế nào kia. Chẳng hạn, cô con gái bà bán than - một cô gái xinh đẹp, nhưng chỉ cần có gió để no bụng mà thôi, thì tiền của cô ta thì dù gạt đi cũng không hết, mà với những trò vui chơi giải trí xa hoa thì cô ta lại hoàn toàn xa lạ và không thích thú gì.
- Mọi cái tốt đấy... Nhưng cô ta chỉ cần gió để no bụng nghĩa là thế nào nhỉ?
- Ba lần trong một ngày cô ta phe phẩy quạt và lấy gió quạt ấy xua tan cơn đói bụng của mình. Ân đức của ngài, có thể nói gì được về điều này; ấy vậy mà cô ta đầy đặn và hồng hào, giống như ăn đầy những miếng bít tết bò!
- Thế ư? Cần phải xem cô ta ra sao!
Xor Đuphudeppe đã thuyết phục được hoàng thân, và qua một tuần đám cưới đã được tổ chức. Cô con gái của bà bán than trở thành công nương vợ hoàng thân.
Hàng ngày bên bàn ăn, cô ta chỉ phe phẩy quạt để nuốt gió quạt... Và anh chồng nhìn nàng với vẻ cảm phục. Nhưng sau đó công nương và anh hầu lại vụng trộm chén phễnh bụng một cách ngon miệng những chú gà rán và những viên thịt băm mà bà mẹ ngày ngày bí mật gửi đến cho con gái.
Sau một tháng trời, bà bán than vẫn dùng tiền của mình để nuôi cô con gái và anh hầu, mà tiền của bà thì cũng chẳng lấy gì làm nhiều, nên bà đã ngỏ lời than thở với Đuphudeppe:
- Này anh bạn trẻ, liệu tôi còn phải nuôi cả hai người đến bao giờ nữa? Cái anh chàng hoàng thân keo cú của anh, cuối cùng có bỏ ra được cái gì không?
Khi đó xor Đuphudeppe nói với công nương:
- Em biết em phải làm gì không? (Trước mặt người khác anh ta gọi cô gái là "công nương", là "quý bà", nhưng khi chỉ có hai người đối mặt với nhau thì họ vẫn cứ xưng hô thân mật bằng "anh em"). Em hãy bảo với hoàng thân là em muốn được xem của cải của ông ta, đơn giản chỉ là do em tò mò mà thôi. Nếu như ông ta sợ rằng đồng tiền vàng có thể dính vào gót giầy của em thì em có thể đi chân đất.
Công nương nói với hoàng thân mọi điều như Đuphudeppe đã mách bảo nàng. Còn hoàng thân thì cứ im thin thít như miệng ngậm nước. Mọi lời dỗ dành của vợ cũng không làm xiêu lòng chồng được. Nhưng cô vợ quyết không đầu hàng nên cuối cùng cô ta cũng xin được chồng cho xem kho của. Khi đó Đuphudeppe lại bảo:
- Còn bây giờ em hãy lấy hồ quệt vào vạt váy của mình.
Công nương đã làm đúng như vậy.
Hoàng thân xê dịch chiếc bàn của mình sang bên, mở ô cửa hầm bí mật và leo xuống kho. Công nương đi theo sau chồng và lát sau cô ta há hốc mồm, đứng sững lại tại chỗ thích thú. Ở trong nhà hầm, ngay trên mặt sàn đầy những đống tiền vàng chất đống, thậm chí có cả những đồng đublon nặng tới mười một ônxơ, mà không phải mọi quốc vương đều đã có được một nửa số của cái như thế này!
Trong khi công nương đi xem các báu vật của chồng, cô ta làm như vô tình vung vẩy vạt váy, tiền vàng liền dính vào gấu váy bôi hồ.
Trở về buồng mình, công nương thu nhặt từ váy áo của mình cả một vốc tiền vàng. Sang ngày hôm sau Đuphudeppe mang ngay số tiền trên về cho bà mẹ của công nương. Bằng cách ấy, họ có thể tiếp tục những bữa ăn của mình, còn chàng hoàng thân thì càng ngày càng yên tâm, và lấy làm sung sướng hơn khi thấy vợ chỉ ngồi vào rồi thoả mãn với gió quạt suông mà thôi.
Một hôm dạo chơi cùng công nương, hoàng thân đã gặp đứa cháu họ của mình mà công nương chưa được quen biết.
- Peppinô, cháu biết quý bà này không? Đây là công nương.
- Ô, thưa chú, thế mà cháu không biết chú đã lập gia đình!
- Không biết thì bây giờ biết. Một tuần nữa đến thăm cô chú nhé, - hoàng thân mời đứa cháu.
Sau đó suốt cả tuần hoàng thân lại ân hận về lời mời của mình. "Mà cái gì bỗng mê muội mình thế cơ chứ - dám mời người ta đến thăm! Chuyện này lại phải tốn vài đồng đây! Nhưng biết làm thế nào được. Đành phải đặt bữa ăn".
- Này công nương, - hoàng thân nói với vợ, - có nên mua thịt làm bữa đãi khách không, thịt đặt thì đắt lắm. Tốt hơn là ta đi săn và mang thịt ở rừng về. Súng thì, ơn Chúa, sẵn của nhà mình rồi, và chim muông trong rừng thì thiếu gì!
- Phải, phải, đó là ý tưởng tuyệt vời, - công nương ủng hộ chồng.
Khi chồng vừa đi khỏi, công nương bèn sai Đuphudeppe đi đến đón ông thợ rèn.
- Bác thợ, bác đánh cho tôi chiếc chìa khóa mở cánh cửa hầm này, tôi để lẫn đâu mất cái chìa khóa của mình và không sao tìm ra được...
Sáng hôm sau chiếc chìa khóa được đánh xong. Cách cửa bí mật xuống hầm kho được mở một cách dễ dàng. Khi đó công nương xuống ngay dưới kho và lấy đầy mấy bao những đồng đublon. Bằng số tiền này cô ta mua đủ mọi thứ. Đồ gỗ, đèn chùm, rèm cửa, thảm len, thậm chí cả đồng phục và gậy đầu gắn chuỳ cho người gác cổng.
- Cái gì thế này? - Hoàng thân đi săn về kinh ngạc thốt lên, - Nhà ai đây? - Ông ta dụi mắt, ra khỏi nhà rồi lại vào. "Căn nhà của ta biến đâu rồi?" Hoàng thân nghĩ vậy và đi vào nhà, rồi lại đi ra.
- Kính thưa đức ông, - người gác cửa nói với hoàng thân, - tại sao ngài không vào nhà ạ?
- Thế không lẽ đây là nhà của ta?
- Tất nhiên rồi, thưa đức ông, còn của ai khác ngoài ngài nữa ạ?
- Ô, lạy Chúa! - Hoàng thân thốt lên, hai tay ôm lấy đầu. - Ôi, lạy Chúa! Tiền của tôi đã tan thành mây khói!
Và ông ta chạy lên trên gác, nơi theo lệnh của người vợ, các bức tường đều treo thảm len, còn bậc thang gác thay bằng đá hoa cương.
- Ôi! Ôi! Vợ tôi ném hết tiền của tôi qua cửa sổ rồi.
Khi anh chàng nhìn thấy những chiếc đi vàng, những ghế bành, những tấm gương soi và bàn phấn, thì chạy vào phòng ngủ của mình ngã sấp xuống giường.
- Ôi! Ôi! Vợ ta ném hết tiền của ta qua cửa sổ rồi!
- Có chuyện gì với ngài thế, thưa hoàng thân? - người vợ vào buồng lên tiếng hỏi.
- Ôi! Ôi! - anh chồng thều thào rên rỉ - Tất cả của tôi...
Người vợ nhanh trí lập tức sai người đi mời viên chưởng khế cùng bốn người làm chứng đến nhà.
- Thưa đại nhân, có chuyện gì xẩy ra với ngài thế, ngài muốn để lại di chúc? - Ông chưởng khế hỏi hoàng thân.
- Tất cả tiền bạc của ta... vợ ta...
- Sao? Xin ngài nhắc lại...
- Tất cả... vợ tôi...
Trong lúc viên chưởng khế viết tờ di chúc, hoàng thân một lần nữa lào phào:
- Tất cả... vợ tôi... - và tắt thở.
Con gái bà bán than trở thành người thừa kế duy nhất món tài sản của cải giàu có vô cùng, còn khi mãn tang, cô ta đã đi lấy chồng, người chồng mới chính là Đuphudeppe, xor Đuphudeppe.
Như vậy là tiền bạc của kẻ keo kiệt lại rơi sang tay khách qua đường.
Nguồn: TRUYỆN CỔ NƯỚC NGOÀI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét