Thứ Hai, 15 tháng 9, 2025

GIẤC MƠ




"Ở đó, chị một mình lang thang trong một đồng cỏ rộng mênh mông. Sau đó, chị nhìn ra phía xa, thấy có những vật gì đó đang chuyển động ở trên sườn núi. Khi những vật đó di động đến gần chị hơn, chị nhận ra đó là hai con cáo, một con đực và một con cái. Chúng đùa rỡn và âu yếm nhau trên đồng cỏ, trong buổi bình minh mờ ảo khi mặt trời chưa soi tỏ chúng. Bỗng nhiên chị nảy ra ý nghĩ phải đuổi theo chúng, không cho chúng đùa rỡn nhau trước mặt chị..."



Đây là câu chuyện lạ lùng của một người vợ trẻ. Cô là người yêu chồng tha thiết đến kì lạ, đến nỗi có một lần anh tham gia đoàn du lịch với mọi người, cô ở nhà không một phút nào không nhớ đến anh và không làm sao nuốt nổi miếng cơm cho đến khi anh trở về.

Đó là câu chuyện của một đôi vợ chồng trẻ sống với nhau rất hạnh phúc trong một làng nhỏ ở miền núi Hakui nhìn ra biển Nhật Bản, thuộc phía nam tỉnh Noto. Người chồng tên là Kichibei làm nghề thợ mộc, anh tỏ ra rất khéo tay và say mê công việc của mình; còn người vợ vừa xinh đẹp, dịu dàng vừa yêu chồng và coi sóc cửa nhà rất đảm đang.

Một năm sau, người thợ mộc kiếm được việc làm ở một khu phố xa xôi của Êđô (hiện nay là thủ đô Tokyo). Anh chuẩn bị cùng nhóm thợ bạn lên đường. Người vợ đi ra đi vào, vẻ mặt rất băn khoăn. Sau đó chị nói nhỏ với chồng:

- Anh ơi, nếu anh mà yêu một người phụ nữ nào ở Êđô thì em không thể sống chung với anh được đâu.

- Sao em lại nghĩ như vậy, anh đi để làm ăn cơ mà, làm gì có chuyện yêu đương nào ở đó. Đừng có nghĩ vơ vẩn như thế nữa nhé!

Kichibei nhẹ nhàng trách tính hay ghen tuông trẻ con của vợ và cố gắng làm cho chị yên lòng.

Khi anh ra đi, người vợ đứng một mình trước ngôi nhà của họ, nhìn theo cho đến khi chồng chị khuất hẳn sau dãy núi ở phía xa mới quay vào.

Mấy tháng trôi qua mà không có một chút tin tức gì của người chống thân yêu gửi về, người vợ ở nhà rất mong. Rồi trong làng lại có tin đồn đại rằng Kichibei đang sống chung với một người phụ nữ rất xinh đẹp ở Êđô. Người vợ không thể tin điều đó, nhưng tin đồn cũng làm chị rất buồn. Thế rồi một hôm, gã thợ mộc cùng ra đi với chồng chị bỗng nhiên trở về làng. Chị liền tới đó hỏi thăm tin tức của chồng.

- À, Kichibei là một người thợ mộc tài hoa. Đừng lo, đừng lo, anh ấy không những tài hoa mà còn là người đào hoa hơn tất cả chúng tôi đấy. Anh ấy đang trở thành một người "tiên tiến" đấy!

Hắn nói úp úp mở mở đầy ý nghĩa và liếc người phụ nữ chứa chan tình cảm. Còn người vợ nghe đến đấy dường như đã hiểu tất cả. Chị run run hỏi một cách rụt rẻ:

- Còn... người đàn bà đó... cô ta như thế nào?

- Thôi, chị biết điều đó làm gì, không biết gì hết thì tốt hơn. Nếu chồng chị dễ thay đổi như vậy thì tại sao chúng ta lại không trở thành…

Hắn ta chòng ghẹo chị và chộp lấy tay chị kéo về phía hắn. Người vợ vội giằng ra khỏi tay hắn như chị đã tránh khỏi mọi điều bẩn thỉu khác trước đây. Và khi người đàn ông lại tiến đến chỗ chị một lần nữa, chị đã dang tay tát vào mặt hắn một cái thật mạnh. Trong mắt chị có một ngọn lửa căm thù đang rừng rực cháy.

Đêm hôm đó chị không thể nào ngủ được. Cái điều chồng chị đang sống hạnh phúc bên một người đàn bà trẻ đẹp ở Êđô khiến cho chị rất khổ tâm. Chị muốn tin rằng không có chuyện đó, rằng chồng chị vẫn chung thủy với chị, rằng gã đàn ông bẩn thỉu vì muốn gạ gẫm chị nên đã nói xấu anh thôi... Nhưng ở phía khác trong lòng chị lại có tiếng nói thủ thỉ rằng người ta đồn đại chắc là không sai, "không có lửa làm sao có khói", những người đi làm ăn xa có phải ai cũng bị đồn đại như anh đâu.

Trời đã quá nửa đêm rồi, nhưng ý nghĩ của chị thì vẫn lang thang trong cõi mênh mông u tối. Cứ như vậy cho đến khi chị chợt nghe thấy tiếng gà gáy đầu tiên của buổi sớm. Ở đó, chị một mình lang thang trong một đồng cỏ rộng mênh mông. Sau đó, chị nhìn ra phía xa, thấy có những vật gì đó đang chuyển động ở trên sườn núi. Khi những vật đó di động đến gần chị hơn, chị nhận ra đó là hai con cáo, một con đực và một con cái. Chúng đùa rỡn và âu yếm nhau trên đồng cỏ, trong buổi bình minh mờ ảo khi mặt trời chưa soi tỏ chúng. Bỗng nhiên chị nảy ra ý nghĩ phải đuổi theo chúng, không cho chúng đùa rỡn nhau trước mặt chị. Chị chạy rất nhanh, đuổi theo hai con cáo, cuối cùng chị đã bắt được con cáo đực. Chị ngồi đè lên nó và nhìn xoi mói vào mắt nó. Bộ mặt của con cáo dần dần thay đổi và trở thành bộ mặt của chồng chị. Chị rất đỗi sửng sốt nhưng chị không thể buông nó ra.

- Ồ, thì ra là thế đấy, cuối cùng thì tôi cũng gặp lại anh. Tôi tưởng anh đang ở Êđô xa xôi để làm ăn cơ mà.

Chị thì thầm một cách tức giận, dằn ra từng tiếng với sự căm thù cháy bỏng từ đáy lòng mình.

Người đàn ông bị chị đè chặt. Đôi mắt của anh ta đã nhắm lại. Anh ta không nói với chị một lời nào, kể cả lời thanh minh giả dối. Sau đó anh ta lại thì thầm gọi tên một người phụ nữ nào đó đầy âu yếm. Cái tên mà trước đó người vợ chưa bao giờ nghe thấy. Một nỗi căm giận lớn hơn dâng lên trong lòng chị, và ngay lúc đó chị thấy đôi tay mình làm anh ta ngạt thở. Chị giữ anh ta bằng một tay, còn tay kia cầm mái tóc đen và dài của mình quấn chặt hai vòng quanh cổ anh ta.

Người vợ hoảng hốt tỉnh dậy mới biết đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ khủng khiếp. Đó là vào rạng ngày 11 tháng 7 năm thứ hai triều đại Meiwa (1765). Chị quyết định phải đi đến Êđô tìm chồng để xem có gì xảy ra với anh không sau sự báo mộng khủng khiếp đó. Chị hối hả lên đường, đi một mạch về hướng Êđô. Khi chị đi đến tu viện Zenkoji nổi tiếng thuộc tỉnh Shinano, chị gặp một người phụ nữ ăn mặc như vẻ người đi du lịch đang đi từ hướng Êđô lại, tay mang một bình di cốt đựng trong một cái hộp gỗ theo phong tục hồi ấy. Mặc dù cô đi với mái đầu luôn luôn cúi thấp dường như mang một nỗi thương tiếc sâu sắc, nhưng dáng điệu của cô rất nhu mì và cô ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ. Cô ta rất đẹp.

Họ đi ngang nhau và người vợ tình cờ nhìn sang cái hộp gỗ và kinh ngạc đọc thấy tên của chồng mình "Kichibei" được viết bằng những chữ đứng, nhỏ hơn những chữ khác viết trên đó.

- Ôi! Chị bất ngờ thốt lên.

Sau đó, họ nghỉ lại ở tu viện và làm quen với nhau. Người phụ nữ từ Êđô đến buồn rầu tâm sự:

- Vâng, đây chính là nắm tro xương của anh Kichibei. Anh ấy đã chết quằn quại trong đau đớn khủng khiếp vào rạng sáng ngày 11 tháng 7. Anh ấy dường như bị một người nào đó tra tấn và bóp cổ, trước khi chết anh không nói được một lời nào với tôi. Tôi quyết định đưa những gì còn lại của anh ấy về cho chị như là làm bổn phận cuối cùng của tôi đối với anh ấy. Thế đấy, bây giờ thì chị có thể trừng phạt tôi thế nào cũng được, xin tùy ý chị.

Cô ta nhìn chị chờ đợi trong một nỗi hối hận sâu sắc.

Thế rồi cả hai người phụ nữ đều trở thành ni cô của tu viện Zenkoji vì họ nghĩ rằng sự gặp gỡ của họ ở tu viện chính là nhờ sự sắp đặt nhân từ của đức Phật. Sau đó, họ đi khất thực khắp đất nước để gom tiền từ thiện cho tu viện và để đúc một quả chuông tưởng nhớ Kichibei và tha thứ cho chàng.

Ngày nay, quả chuông ấy vẫn rung lên những tiếng nhân từ trong gác chuông của đền Hozai-in, vùng Shirase, tỉnh Ishikawa. Người dân vùng này vẫn gọi nó là quả chuông"kì dị", bởi vì mỗi khi tiếng chuông ngân lên thì câu chuyện về nguồn gốc của nó lại trở về với mọi người.

Nguồn: TRUYỆN CỔ NHẬT BẢN

Dịch giả: Nguyễn Bích Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét