"Không hiểu sao, đọc truyện chọn lọc của Trần Hoài Dương, tôi cứ hình dung ra một thoáng tháng giêng, tháng hai đẹp đơn sơ như thế. Không biết tôi đang là trẻ thơ, tôi không nhớ tôi đã là một ông lão, tôi không biết tuổi đương đọc những sáng tác không có tuổi. Những sáng tác hay thường khiến người đọc đánh mất tuổi như vậy" (Tô Hoài, Gửi Trần Hoài Dương).
Một chiếc lá bàng đỏ thắm đính ở đầu cành khẳng khiu run rẩy trước cơn gió lạnh cuối đông. Gió rủ rê lá:
- Lá đỏ ơi, hãy cùng tôi lang thang rong chơi đi! Tôi sẽ đưa bạn đến những vùng xa lạ, có biết bao nhiêu cảnh đẹp...
Lá đỏ mỉm cười:
- Thôi, cám ơn bạn Gió. Bạn hãy rong ruổi một mình, tôi không đi đâu. Suốt đời, cây đã nuôi tôi. Trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời, tôi không muốn bỏ cây mà đi. Tôi đang cố đem lại niềm vui cho cây nên đã dồn hết sức mình, đẹp rực rỡ lên một lần cuối để cho cây tự hào mình có một chiếc lá đỏ đẹp đến thế.
Gió nài nỉ:
- Thôi được, bạn hãy cứ ở trên cành với bà mẹ cây của bạn. Tôi sẽ chờ. Khi nào bạn rơi xuống, tôi sẽ cuốn bạn cùng đi vậy.
- Không, đừng chờ tôi, Gió ạ. Suốt bao năm tháng, những hoa cỏ dưới gốc kia trò chuyện cùng tôi. Chúng tôi chỉ nhìn thấy nhau mà chưa một lần gặp gỡ. sắp gặp nhau rồi, sao tôi nỡ bỏ các bạn tôi mà đi? Tôi sẽ ở lại với họ và sẽ cùng họ hân hoan chào đón những mầm lá xanh non mới...
Trần Hoài Dương
(Truyện chọn lọc, Nxb Văn học, 2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét