Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

VỊ THẦN CỦA NHỮNG NGƯỜI NGHÈO



Ở NGOẠI Ô SÁT NGAY THÀNH PHỐ OSAKA, có một người chuyên sống bằng nghề nhặt giẻ rách. Anh ta tên là Gohey, sống trong một túp lều lụp xụp. Túp lều cũ kĩ, mùa đông gió lạnh buốt luồn qua khe cửa thổi qua một vài bộ áo quần rách rưới - đó là tất cả gia sản của Gohey. 


Trong cuộc sống, không bao giờ anh thành công dù là với một công việc nhỏ nhất. Mọi việc đều thất bại, có thể rằng anh quá chậm chạp, có thể rằng do cá tính cả tin, anh luôn bị người khác lừa gạt. Ngay cả việc lấy vợ, Gohey cũng không tìm được người phụ nữ nào: có ai lại muốn có chồng là một người bần cùng không may mắn như vậy?

Một lần nữa, năm cũ đã hết và Gohey vẫn không có ngay cả vài bộ quần áo rách rưới. Chưa kể cái ăn đồ uống, cả một ít củi để sưởi cũng không có. Gió lạnh buốt thổi qua khe cửa và tuyết đã bắt đầu rơi. Chắc chắn Tết sẽ không vui. Không phải là anh mơ ước có một bữa ăn thịnh soạn nhưng chí ít cũng phải có một ít củi lửa để không lạnh như thế này!

Anh nảy ra ý định rút lấy những thanh tre của sàn nhà làm củi lửa. Cái viễn cảnh có những ngọn lửa sưởi ấm khích lệ anh hẳn lên và Gohey bắt tay ngay vào việc làm. Rút những tấm ván ra đối với anh không khó nhọc gì, vì túp lều không phải thuộc dạng kiên cố. Gohey rút tấm ván đầu tiên và chuẩn bị rút tấm ván thứ khác thì bỗng nhiên anh dừng lại. Anh dụi mắt, nghĩ mình nằm mơ. Trong khung gỗ chỗ tấm ván rút ra hiện lên một cái đầu tóc màu xám của một ông già bé nhỏ. Ông chỉ cao đến thắt lưng của Gohey. Một bộ râu và tóc xám bao quanh khuôn mặt lấm đất. Ông già hiền hậu đó mặc quần áo rách rưới màu xám, chân đi đôi dép lá cọ cũ kĩ và đeo trên vai một chiếc túi màu xám đã rách. Gohey hết sức ngạc nhiên, không thốt nên lời. Nhưng ông già với một giọng bình thản, nói:
- Thật lạ là anh không biết ta. Từ lâu ta ở dưới sàn nhà anh và ta luôn luôn nghĩ ta là bạn đường của anh. Vì rằng ta là thần của những người nghèo khổ, ta đã sống khá dễ chịu ở nhà anh. Nhưng từ mấy lâu nay, tình cảnh nghèo khổ của anh quá lớn, và do bây giờ anh lại phá huỷ nơi ta ở, ta phải đi tìm một chỗ khác. Một năm mới đang bắt đầu, thật là đúng lúc. Ta mong rằng, anh không oán giận ta vì ta phải từ giã nơi này. Anh sẽ uống với ta li rượu chia tay.

Gohey bối rối, im lặng một lát rồi nói:
- Xin thần tha lỗi cho tôi, hãy tin rằng tôi rất ân hận về sự thất lễ này. Tôi không thể cụng li với ngài được vì tôi không còn một giọt rượu nào cũng như không còn một thứ gì để dâng ngài.
Và, buồn rầu, anh bắt đầu khóc.

Ông thần nghiêng đầu có vẻ cảm thương, rồi thò tay vào túi đeo của ông. Đoạn, ông nói:
- Ta không bao giờ nghĩ anh nghèo đến nỗi không có ngay cả một giọt rượu vang cho năm mới!
Rồi, ông lấy ở trong túi đeo ra một chiếc dây trên đó có xâu những đồng xu và đưa cho Gohey:
- Này, hãy cầm lấy tiền và ra phố mua một chai rượu vang, một túi gạo và ít củi đốt!

Gohey đi một chốc đã trở về. Tiền khá đầy đủ, anh còn mua một con cá và họ ngồi vào bàn. Sau bữa ăn, họ rót rượu cho nhau và gợi lại những năm qua. Từ lâu, hôm đó là một ngày dễ chịu để kết thúc năm cũ.
Khi chai rượu đã cạn, thần của những người nghèo nói:
- Căn bản, anh là một người tốt và đáng yêu. Ta đã có một buổi nói chuyện thú vị với anh. Do đó, ta quyết làm một cái gì đó cho anh. Hình như anh không được ổn lắm với cảnh nghèo túng. Ta sẽ giúp anh sống những ngày tốt hơn. Hãy nghe kĩ những điều ta nói đây: Đến đêm, đúng thời khắc năm mới điểm, anh hãy đến đứng trước Miếu Bốn Vị Vua của đất trời. Khi tiếng chuông đầu tiên báo hiệu năm mới, ba kị sĩ sẽ phi ngựa qua miếu. Kị sĩ đầu tiên toàn màu vàng, kị sĩ thứ hai toàn màu trắng, và kị sĩ thứ ba toàn màu đen. Cả ba sẽ mang bộ mặt nghiêm khắc nhưng anh đừng sợ. Anh hãy can đảm đến gần kị sĩ thứ nhất, nắm lấy dây cương và giữ chắc lấy. Nếu không thành công với kị sĩ thứ nhất, anh phải cố gắng giữ được một trong hai kị sĩ kia và nhất là không được buông bỏ dây cương ra. Cái gì còn lại anh sẽ biết sau. Anh sẽ không phải hối tiếc về sự việc đó và cho tới những ngày cuối đời, anh sẽ không còn phải chịu đựng cảnh cơ hàn nữa.

Sau những lời nói đó, thần của những người nghèo từ biệt và biến mất, nhanh đến nỗi Gohey không kịp cảm ơn ông nữa. Gohey lập tức lên đường để đến trước giờ tí có thể đã có mặt ở Miếu Bốn Vị Vua của đất trời. Miếu này ở ngay trung tâm thành phố.

Tuyết bắt đầu rơi và khi Gohey đến miếu, tất cả đều trắng xoá. Trăng rẽ các đám mây và soi chiếu quãng trống trước miếu, nơi Gohey đứng run rẩy vì rét và vì bị kích động. Anh dậm chân cho nóng người và sốt ruột đợi giờ tí đến.

Cuối cùng, tiếng chuông đầu tiên báo hiệu năm mới vang lên. Ngay lúc đó, Gohey nhận thấy từ xa tiếng vó ngựa, và từ trong bóng tối, anh thấy hiện lên ba kị sĩ. Kị sĩ đi đầu cưỡi một con ngựa màu vàng; mạ vàng, ở ngang thắt lưng là một chiếc kiếm dài giắt trong bao màu vàng. Kị sĩ thứ hai cưỡi một con bạch mã tuyệt đẹp, bộ y phục của kị sĩ phản chiếu dưới ánh trăng một màu trắng trong sáng hơn cả tuyết. Kị sĩ cuối cùng, trái lại, hiện ra mờ mờ trong đêm tối, vì ngay cả râu của kị sĩ cũng màu đen.

Cả ba có vẻ mặt trông quá ghê gớm đến nỗi Gohey run bắn lên và cử động khó khăn. Trước khi anh nhận ra, kị sĩ màu vàng đã phi qua anh, và kị sĩ màu trắng đang đến gần. Gohey lấy hết can đảm, không nhìn kị sĩ mà tập trung chú ý vào con ngựa; anh giơ tay ra nắm lấy cương ngựa, nhưng con ngựa phun phì ra một cái và hí lên một cách giận dữ đến nỗi Gohey phát sợ, buông tay ra; con bạch mã đạp vó phóng đi. Gohey thở dài vì một lần nữa anh thất bại. Nhưng lấy lại bình tĩnh, anh chặn đường con ô mã và đưa tay về đôi dây cương. Con ngựa chồm lên, tách ra và biến mất trong đêm tối.

Gohey gần như sắp khóc. Bây giờ, anh sẽ phải sống trong nghèo khổ cho đến cuối đời mình, và hơn nữa, anh đã chua chát làm thất vọng ông thần tốt bụng muốn giúp đỡ anh. Nhưng bỗng nhiên, anh lại nghe thấy từ xa tiếng vó ngựa dội đến: anh nhìn thấy rõ kị sĩ thứ tư đang đến gần. Anh có tính nhầm số ngựa chạy qua không? Can đảm, anh đứng chặn giữa đường và nắm lấy cương ngựa một cách vững chắc.

Lần này, con ngựa không phản ứng và khi Gohey ngước mắt lên, anh nhận ra là con ngựa màu xám và kị sĩ không ai khác là ông thần của những người nghèo.
- Gohey, Gohey, thật là khổ cho anh, - một lúc sau, ông thần của những người nghèo khổ nói - Ta đã nói rõ anh phải nắm giữ lấy một trong ba kị sĩ. Đó là những thần tiền bạc. Kị sĩ thứ nhất là thần tiền vàng, kị sĩ thứ hai là thần đồng ê-quy bạc và thần thứ ba, hắc thần là thần các đồng xu bằng đồng. Nếu anh tóm được kị sĩ thứ nhất, anh sẽ có khá nhiều vàng tận cuối đời; anh sẽ trở nên giàu có. Hai kị sĩ kia cũng không phải là tay kém cỏi gì. Nhưng một lần nữa, anh đã làm hỏng tất cả; anh chỉ nắm giữ được ta, thần của những người nghèo. Tuy nhiên, ta nhất quyết từ giã anh, và do đó ta giúp anh một lần nữa. Hãy lắng nghe kĩ đây: Hôm nay, vào giờ tí, cả bốn vị thần chúng ta đi ngược trở về trên con đường này. Anh hãy thử may một lần nữa, nhưng lần này phải chú ý hơn. Ta sẽ không giúp anh lần thứ ba đâu. Và giờ hãy buông ta ra!

Gohey tuân lệnh, tức thì con ngựa và kị sĩ biến mất. Mặc dù rất buồn về lời chê trách của ông thần, Gohey vẫn còn một hi vọng: tất cả chưa mất. Trong suốt ngày đầu năm mới, anh mong chiều tối đến nhanh, quyết tâm sẽ bắt giữ con ngựa màu vàng, không buông nó ra trong bất cứ trường hợp nào, ngay cả khi nó vẫy vùng đến mấy đi nữa...

Chiều tối đến, anh lại đến trước cửa Miếu Bốn Vị Vua của đất trời. Tuyết đã tan, và mặt đất đầy bùn. Tuy vậy, thời tiết cũng không ấm hơn mấy. Do Gohey nóng ruột đến trước miếu khá sớm trước giờ tí, anh bị rét cóng. Cuối cùng, đôi chân dạng ra chặn đường kị sĩ màu vàng, lấy hết can đảm nhảy vào con ngựa. Nhưng con ngựa quay vòng và bằng một động tác nhún hai chân sau, nó vọt qua đầu Gohey.

"Nếu ta đã không tóm được người kị sĩ vàng rực, ta phải tóm được người kị sĩ ánh bạc" - Gohey tự nhủ - vẫn giữ được lòng can đảm. Và anh nắm lấy dây cương. Tuy nhiên, con ngựa bạc bỗng phi nước đại, dây cương tuột khỏi tay Gohey. Đến lượt người kị sĩ ánh bạc biến mất trong đêm tối. Nước mắt trào ra, Gohey tưởng như hi vọng của anh tan ra mây khói.

Nhưng còn người kị sĩ màu đen, thần của những đồng xu bằng đồng. Lập tức, Gohey lấy hết sức bám chặt lấy dây cương con ngựa ô, nhắm hẳn mắt lại và không buông ra mặc sự kháng cự của con ngựa. Cuối cùng, sự chống cự của con vật giảm đi, và khi Gohey mở mắt ra thì người kị sĩ màu đen biến mất. Nhưng thay vì là đôi cương ngựa, anh lại nắm trong tay một túi tiền lớn đầy đồng xu. Ngay lúc đó, con ngựa xám phóng qua, Thần của những người nghèo khổ ra một dấu hiệu thân ái với Gohey, rồi đuổi theo ba ông thần tiên kia.

Gohey vui vẻ đi về nhà. Dù rằng không bao giờ anh trở thành giàu có, nhưng anh luôn luôn có những đồng xu bằng đồng. Dần dần, anh sửa lại cái lều và không quá nghèo khổ. Anh cũng lấy vợ và sống sung sướng tận cuối đời.

Nguồn: Truyện cổ Nhật Bản

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét