Tác phẩm đoạt Giải Ba, Hạng mục THCS (Đóa hoa đồng thoại - 7)
Liệu cậu có tin vào việc, lời nói của mình đôi khi lại như một phép màu diệu kì, có thể thay đổi cả cuộc đời của một ai đó?
Giọng hát trong trẻo vang vọng khắp căn phòng, ngay sau đó là những tràng pháo tay giòn giã. Ánh Dương cúi gằm mặt, hai bàn tay cậu nắm chặt vào nhau, tôi chưa bao giờ thấy Dương căng thẳng đến mức như thế này.
“Ánh Dương hát thực sự rất tốt, cô thấy em là người phù hợp nhất với vị trí hát chính, liệu em có thể tham gia không?”.
Trước lời đề nghị của cô giáo, cậu ấy thoáng chốc ngẩn người ra, cuối cùng chỉ lí nhí đáp lại: “Cô cho em thêm thời gian suy nghĩ được không ạ?”
“Vậy đến cuối ngày hôm nay, hãy cho cô câu trả lời nhé.” – Cô mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu đồng ý. “Bây giờ nhóm múa và nhóm hát bắt đầu luyện tập thôi.”
Ánh Dương vừa quay trở lại chỗ ngồi, tôi không giấu được sự mừng rỡ, khẽ lay lay người cậu: “Tớ bảo rồi, giọng hát của cậu tuyệt vời như thế, kiểu gì cô cũng chọn cậu thôi.”
“Tớ cảm ơn.”
Cả lớp dần tản ra, chia thành các nhóm nhỏ. Tôi vỗ vai Ánh Dương rồi chạy về phía đội múa, còn cậu thì ngồi lại trong vòng tròn nhóm hát gần đấy.
Tôi cứ nghĩ, chắc hẳn Ánh Dương phải mừng rỡ lắm khi cậu ấy được cô giáo “chọn mặt gửi vàng”. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, cậu ấy ngồi yên lặng giữa các bạn khác đang say sưa tập hát và nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ điều gì đó. Quả thực, Ánh Dương không hề vui mừng như tôi đã tưởng tượng.
Cả ngày hôm đó, Ánh Dương trông có vẻ buồn. Tôi biết cậu ấy lo lắng điều gì đó, nhưng lúc hỏi thì cậu chỉ lắc đầu. Đến cuối buổi, cậu ấy không đợi tôi thu dọn sách vở xong rồi mới cùng nhau đi về như mọi khi. Tiếng trống tan trường vừa vang lên, Ánh Dương đã chạy ù ra khỏi lớp khiến tôi khó hiểu, tưởng cậu ấy có chuyện gấp nên tôi không đuổi theo nữa.
Tôi ở lại trực nhật, hoàn thành xong việc khá muộn. Lúc này, ánh chiều tà đã buông xuống khắp các hành lang, nhuộm cả không gian bằng sắc cam ấm áp. Tôi nhìn xuống sân trường, giờ này chỉ còn lác đác vài bóng học sinh. Bất chợt, tôi giật mình khi nhận ra một bóng hình quen thuộc đang ngồi ở ghế đá cạnh bồn hoa. Đó là Ánh Dương!
Tôi vội vàng chạy xuống với cậu. Cậu ấy nhìn tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng lên, đi bên cạnh tôi. Chúng tôi cùng nhau về nhà.
“Ban nãy cậu đi đâu vậy?”
“Phòng âm nhạc.” – Ánh Dương trả lời cụt ngủn.
“À, chuyện sáng nay thế nào? Cậu đồng ý với cô, tớ đoán đúng chứ?”
“Không, tớ từ chối cô rồi.”
“Tại sao?” – Tôi thảng thốt, rõ ràng đây là một cơ hội tốt để cậu ấy thể hiện tài năng âm nhạc của mình cơ mà?
Ánh Dương im lặng, cậu thở dài: “Tớ thấy bản thân không phù hợp chút nào. Vị trí hát chính sao? Nghe cũng tuyệt thật đấy, nhưng nó vốn dành cho một người nổi bật và tỏa sáng hơn tớ.”
Tôi chợt hiểu ra. Ánh Dương có một vết bớt ở dưới mắt trái, nó trở thành một nỗi tự ti vô cùng lớn trong cậu. Hồi nhỏ, Ánh Dương hay bị mấy đứa trẻ hàng xóm trêu chọc, chúng nó gọi cậu là ‘Mắt đốm’. Tuy sau này, chúng đã lớn và biết suy nghĩ hơn, nhưng cái biệt danh ấy vẫn là một thứ ám ảnh cậu, biến Ánh Dương thành một cô bé nhút nhát, thiếu tự tin.
Tôi vòng tay ra sau cặp, lấy ra một chiếc vòng tay bạc, giữa nó là một hình nốt nhạc nhỏ xinh. Tôi cẩn thận đeo nó vào tay trái của Ánh Dương.
“Cậu biết không, mỗi chúng ta đều là một vì sao, chúng ta đều đang tỏa sáng theo cách của riêng mình.”
Tôi lại lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi áo, đưa nó cho Ánh Dương.
“Cậu nhìn xem, vết bớt của cậu rất đẹp mà.”
Ánh Dương nhìn vào trong gương hồi lâu, môi cậu mấp máy định nói gì đó, nhưng tôi đã lên tiếng trước: “Đó là một vết bớt xinh đẹp, một vết bớt hình trái tim.”
Chiếc vòng tay lấp lánh trong ánh hoàng hôn, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi mới thấy cậu ấy cười tươi như thế. Cậu ấy có nụ cười rất đẹp, rực rỡ như ánh mặt trời, giống như cái tên của cậu ấy: Ánh Dương.
Sáng hôm sau đến lớp, Ánh Dương tìm cô giáo để trao đổi lại. Những ngày tiếp theo, cậu ấy luôn cố gắng luyện tập hết mình, đôi khi tôi sẽ ngồi lại nghe cậu hát rồi đưa ra một vài nhận xét.
Ngày thi cuối cùng cũng đến, Ánh Dương rất lo lắng, cậu đi lại xung quanh để tự trấn an bản thân. Trước khi bắt đầu biểu diễn, tôi thấy cậu ấy chạm nhẹ vào nốt nhạc nhỏ trên chiếc vòng bạc, rồi cậu quay đầu, nhìn tôi mỉm cười. Buổi thi văn nghệ hôm đó, cậu đã làm rất tốt, lớp tôi đã đạt được giải nhất. Sau màn trình diễn, Ánh Dương đã ôm tôi và liên tục nói: “Cảm ơn cậu nhiều!”. Cậu ấy cũng đã khóc, và tôi biết, đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Thú thật thì, lúc đó, tôi thực sự không biết lời nói của mình có ý nghĩa to lớn đến nhường nào với Ánh Dương. Rất lâu về sau, tôi vô tình lật ra trang cuối quyển sổ trên bàn cậu, những dòng chữ nắn nót đó khiến tôi xúc động vô cùng.
“Đó là một vết bớt xinh đẹp, một vết bớt hình trái tim.”
“Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện và tạo nên những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời tớ.”
Chúng chợt làm tôi nhớ về buổi chiều hôm ấy, nhớ về những lời tôi nói với Ánh Dương, nhớ về chiếc vòng tay tôi tặng cậu và nhớ về nụ cười đẹp hơn ánh mặt trời khi đó.
ĐẶNG BẢO HÂN
Nguồn: Đóa hoa đồng thoại
Hay quá thầy ạ ❤️
Trả lờiXóaQuá tuyệt vời thầy ạ 😍
Trả lờiXóa