"Sắc đẹp và lòng tốt ở đâu cũng có ích, con ạ".
Một con chim hay một ngọn gió lành nào đó, vào một buổi sáng sương mù để rơi một cánh Cúc Vàng xuống bãi đất bồi ven sông. Bãi đất ấy hình quả trứng nhỏ đến nỗi không có trong cả sổ địa bạ của hợp tác xã, lại nằm cách xa làng xóm nên chẳng một ai để ý. Không nói hết nỗi vui mừng của bãi đất bồi khi cánh Cúc nhẹ nhàng đặt mình vào lòng nó. Nó dồn tất cả chất màu mỡ tích tụ qua bao năm tháng của mình cho cánh hoa.
Mấy ngày sau cánh Cúc nở một mầm cây trắng xanh.
Bấy giờ là những ngày cuối xuân. Bầu trời xanh ngắt, cao vời vợi. Từ sáng tới tận khuya không gian vang lừng âm thanh.
Cây Cúc lớn nhanh như thổi.
"Ta không còn là một bãi đất trống" - bãi đất nghĩ.
"Cạnh ta có cây xanh, nó sẽ soi gương vào ta" - dòng sông thì thầm.
Ngày tiếp ngày trôi qua. Cây Cúc nở một bông hoa vàng. Hoa Cúc Vàng ra đời vào một buổi bình minh, trời đất nhuốm màu hồng rực rỡ. Dòng sông rì rào. Chim bay tầng thấp, tầng cao rót tiếng hót vào da trời xanh ngắt... Tưởng như bông Cúc Vàng đã làm thức dậy buổi sáng thần tiên trên bãi đất ven sông này.
Cũng từ buổi sáng thần tiên ấy, ông mặt trời tốt bụng suốt ngày rót vàng xuống bãi đất ven sông. Chị gió dành ngọt ngào, ấm áp cho bãi đất ven sông. Bông Cúc vốn đã đẹp, càng đẹp rực rỡ hơn. Trên trái đất từ thuở hồng hoang đến nay chưa một ai có sắc đẹp như nó. Những cánh thon nhỏ xíu như những cái vàng trong truyện cổ tích và gương mặt nó nhìn vào, kẻ dữ cũng thành hiền, kẻ yếu trở nên mạnh, kẻ hoài nghi không có bản lĩnh cũng thấy cuộc đời thật tươi trẻ, hạnh phúc.
Bông Cúc Vàng hiểu điều đó, sự biết ơn bãi đất bồi ven sông càng sâu nặng trong lòng. Nó ngoảnh mặt xuống đất, để màu sắc óng ánh rực rỡ hơn, để hương thơm, dẫu không nồng nàn lắm, ngọt ngào hơn.
Rồi một buổi sáng có một đàn bướm từ bên kia sông bay sang. Chúng sà lượn quanh bông Cúc Vàng, những cái cánh mỏng run lên vì xúc động. Thậm chí nhiều con bướm nâu đã từng đi khắp xứ đông xứ đoài, hôn lên hàng nghìn đài hoa đủ màu đủ sắc cũng phải sửng sốt trước vẻ đẹp của bông Cúc Vàng. Chúng nói với nhau:
- Thương bông hoa quá!
- Ừ, thương thật!
- Đẹp dường vậy mà ở nơi hẻo lánh này quả phí quá!
Cây Cúc giận xanh mặt, vung những cành chắc nịch đuổi lũ bướm nâu. Lũ bướm đi rồi, cây nói với hoa:
- Con đừng để bụng những lời của bọn bướm nhởn nhơ ấy. Sắc đẹp và lòng tốt ở đâu cũng có ích, con ạ. Mẹ tin con không bỏ nơi này mà đi.
Không! Bông Cúc Vàng không hề có ý định ấy. Dẫu chỉ nghĩ xa bãi đất bồi ven sông, nó đã khổ tâm lắm rồi. Nhưng trong tâm hồn trong trắng của nó vởn lên một nỗi nghi ngờ: có phải sắc đẹp, hương thơm tạo hoá phú cho nó, đất và cây làm nên cho nó là thừa thãi, là vô ích? Nỗi nghi ngờ tan đi rồi hiện lại khi nó thấy lũ bướm không sang và một đàn chim bay qua trên đầu về vườn cây xanh rờn bên kia cánh đồng trống trải.
Đức Ban
Rút từ tập truyện Con Mèo Mun, Nxb Kim Đồng, 2007.
Nỗi nghi ngờ tan đi rồi hiện lại....Hi
Trả lờiXóaKo bt nx
Trả lờiXóa