Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

HAI THƯƠNG NHÂN







TRƯỚC KHI LÊN ĐƯỜNG ĐI BUÔN, một thương nhân nghèo đã gửi toàn bộ số hàng sắt lại cho một nhà buôn giàu cất giữ. Khi quay trở về, anh đến để lấy lại hàng đã gửi. 

Nhà buôn giàu đã bán sạch trơn số hàng sắt, bèn tìm cách đánh trống lảng: ‘Hàng sắt của bác quả đã không gặp may’.

- Thế nào? 

- Tôi xếp nó trong vựa lúa. Trong đó chuột vô thiên lủng. Thế là chúng gậm hết sắt của bác rồi. Chính mắt tôi trông thấy chúng nó gậm mà. Không tin, xin mời bác vào xem. 

Thương nhân nghèo chẳng buồn cãi. Anh nói: ‘Xem làm gì! Bác nói thế thì tôi tin chứ. Tôi biết mà, lũ chuột bao giờ cũng gậm sắt cả. Thôi chào bác’. Nói xong, anh ra về. 

Trên đường về, anh thấy thằng bé tha thẩn chơi bên hàng giậu, đó là con lão nhà buôn kia. Anh vuốt ve nó, bồng lên và bế về nhà. 

Hôm sau, lão nhà buôn gặp anh thương nhân nghèo kể sự tình chuyện đau buồn mất con của lão, rồi hỏi:

- Thế bác có thấy cháu nó ở đâu không?’ 

- Thấy chứ! Hôm qua, từ nhà bác đi ra, tôi thấy có con diều xẹt xuống, quắp thằng bé và tha đi. 

Lão nhà buôn tức giận la lớn: 

- Giễu thế mà không biết xấu hổ ư? Làm sao mà con diều có thể tha nổi thằng bé được?!

Ngụ ngôn Lev Tolstoy (Nga)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét