MỘT NGÀY CUỐI TUẦN, Pamela cùng các bạn đi dã ngoại. Ngày hôm đó, họ vui chơi thỏa thích. Vui chơi đến quên thời gian, trời đã chiều mà họ vẫn còn trên núi. Nếu đi theo đường cũ về thì phải mất đến ba giờ đồng hồ. Lúc này, có người đề nghị đi đường tắt, đi đường tắt thì chưa đến một giờ là đã xuống núi. Tuy nhiên, sẽ phải đi qua một cái khe.
Thấy trời sắp sập tối nên mọi người đồng ý đi đường tắt.
Cái khe ấy có độ sâu khoảng mấy mét, trong khe còn có nước suối chảy róc rách, giữa yên tĩnh của núi rừng văng vẳng tiếng nước chảy, cảm giác đó làm cho người ta hình dung mình trượt chân rơi xuống... Mọi người do dự khá lâu.
Lúc này, một cô gái đứng dậy dùng một nhánh cây đo thử chiều rộng của khe, rồi cô lấy nhánh cây lên nói: "Khe suối không rộng bao nhiêu, mọi người hãy thử nhảy qua xem sao!". Tất cả mọi người nhảy thử qua chiều dài của nhánh cây một cách dễ dàng. Thế nhưng khi phải nhảy qua một cái khe thật mà bên dưới là nước chảy thì họ lại do dự. Cô gái là người nhảy qua đầu tiên. Mọi người cùng cổ vũ, thế rồi lần lượt từng người một đều nhảy qua, kể cả người nhát gan nhất là Pamela.
Thế là hôm đó tất cả đã nhanh chóng về đến nơi. Vả lại, trên con đường mới, họ còn phát hiện ra nhiều loại hoa đẹp. Vào tiết tháng Tư, ngắm cảnh thật tuyệt vời! Xuống núi chưa được bao lâu thì trời mưa, mưa càng lúc càng to. Mọi người đều cười bảo: "Cái khe núi đó không đáng sợ như chúng ta nghĩ nhỉ! Đáng sợ nhất là trí tưởng tượng của chính chúng ta. Mình chỉ cần đưa chân qua thôi là đã qua, đúng không? Mà sự đời thì khó lường, không có sự an toàn nào tuyệt đối. Nếu lúc đó chúng ta quay về bằng con đường cũ, biết đâu bây giờ chúng ta đã ướt nhẹp".
Nguồn: Chờ một lời cảm ơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét