NGÀY XƯA, CÓ MỘT BÀ MẸ NGHÈO, có bốn người con. Cả bốn đều khó bảo, lêu lổng, mặc cho người mẹ phải làm lụng vất vả.
Mùa hè, người mẹ suốt ngày bắt cá ở dưới sông. Vì lao lực quá nên một hôm người mẹ đã bị ốm nặng. Bà nằm trong lều, gọi các con:
- Các con ơi, lấy cho mẹ ít nước. Mẹ đang khát khô cổ đây - Bà gọi mãi, gọi mãi mà chẳng có ai chịu mang nước cho bà.
Bốn người con bỏ nhà đi chơi, chẳng ngó ngàng gì đến mẹ đang ốm ở nhà. Cuối cùng, đói bụng, người con cả mò về nhà để kiếm cái gì ăn.
Anh ta nhìn thấy mẹ đang đứng giưã lều mặc áo. Bỗng chiếc áo trên người bà biến thành chiếc lông chim. Người mẹ cầm lấy tấm ván. Tấm ván liền biến thành cái đuôi chim.
Hai tay người mẹ biến thành đôi cánh dài. Bà thật sự đã biến thành con chim, bay vụt lên khỏi lều.
Người con trai hoảng hốt kêu lên:
- Các em ơi! Mẹ đã biến thành chim và đang bay kia kìa!
Cả bốn người con cùng chạy theo mẹ và kêu lên:
- Mẹ ơi, chúng con mang nước cho mẹ đây!
- Cu-cu, cu-cu! Muộn rồi con ạ, mẹ không trở về đâu.
Bốn người con cứ thế đuổi theo mẹ, hết ngày này qua đêm khác, qua các ngọn đồi, các đầm lầy.
Chân họ tóe máu, bước đến đâu liền để lại những vết máu ở đó. Người mẹ - tu hú đã mãi mãi rời bỏ lũ con mình.
Từ đó, loài tu hú không làm tổ, không nuôi con. Và cũng từ đó trên khắp vùng đầm lầy mọc dày một giống rêu đỏ.
Nguồn: Truyện cổ Đức
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét