"Tính chất trẻ con của ba nhân vật trong truyện cũng thật dễ thương - Làm đó rồi lại quên đó. Cũng chính nhờ cái quên đó mới tạo được không khí hoảng loạn khi xuất hiện bốn con rắn con... chúng từ đâu đến nhỉ?
Cũng là một cách ngụy trang, để tạo nên sự bất ngờ thú vị cho người đọc. Câu kết: "Trong hộp chỉ còn một nhúm vỏ trứng" vừa gọn, vừa gợi..." (Phạm Hổ)
NGHỈ HÈ! Đó là những ngày hạnh phúc tràn trề của ba anh em.
Sáng tinh mơ, trời còn mờ mờ tối, mà mặt sóng đã lấp lánh rạng ngời. Ngoài vườn tiếng chim ríu ran.
Hôm ấy, ba anh em dò dẫm ra vườn. Ngọc dẫn đầu, cô bé nhất, nhưng mắt to tinh như mắt mèo, còn hai cậu con trai đã cận thị, lại quên không mang kính, nên phải lần theo sau. Thường các buổi sáng, lũ chim con ra ràng, theo chim bố mẹ ra đầu cành tập bay. Chúng chập choạng đập cánh và hay bị rơi xuống đất.
Ngọc mắt tinh thấy ngay, cô bé vồ được con nào thì giao cho các anh giữ trong lòng bàn tay.
Nhưng hôm đó, Ngọc lại nhìn thấy dưới gốc cây bốn quả trứng bé như trứng chim sáo. Lạ quá!
- Hai anh ơi! chim đẻ trứng dưới gốc cây đây này.
Một cậu quỳ xuống xem xét, cau mày suy nghĩ:
- Lũ chim này lười, không chịu làm tổ.
Ngọc nhặt trứng bỏ vào vạt váy, cô bé nói:
- Chắc là chim mẹ sợ chim con ngã nên đào hốc cây làm tổ.
Cả ba anh em trở về phòng, tìm một cái hộp giấy lấy chiếc tất lót vào, bỏ bốn quả trứng vào rồi lấy mùi xoa đậy lại, đặt dưới cây đèn ngủ để sưởi ấm. Việc ấp bốn quả trứng ấy làm chúng bận tâm bàn bạc suốt ngày: Phải làm lồng thế nào, rồi cho chim con ăn ra sao?
Nhưng chỉ đến hôm sau là chúng quên bẵng ngay bốn quả trứng ấy và lao vào trò chơi khác...
Một buổi sáng, khi chúng đang trèo cây ngoài vườn bỗng nghe trong nhà tiêng la hét thất thanh, cả ba đứa tụt xuống, vội vàng chạy vào nhà. Trên giường ngủ của hai cậu con trai, có bốn con rắn bé tí tẹo như những chiếc đũa đang ngọ nguậy.
Bà Thục Hiền biết tội này là do lũ trẻ con. Bà cầm roi quát hai cậu con trai:
- Có phải hai thằng giặc này bắt rắn vào nhà chơi không?
Bà đét mạnh roi xuống thành giường: Vút! Vút! Hai cậu con trai sợ dúm lại, tay vội vã che đít, mắt ngước nhìn mẹ ríu cả lưỡi không nói được.
Cô bé vội vã chạy đi tìm cái hộp giấy để bốn quả trứng chim hôm nọ.
Trong hộp chỉ còn một nhúm vỏ trứng...
HOÀNG NGỌC HÀ
(Hoàng hôn chiều)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét