Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

ĐÀN CÁ VÀNG VÀ ĐÔI CÁNH GỖ





CÓ LẦN, người thợ khắc gỗ và người thợ kim hoàn cứ cãi nhau hoài xem nghề của ai quý hơn. Cuối cùng, họ phải nhờ vua phân xử. Vua phán rằng, muốn vậy thì mỗi người phải tự làm ra sản phẩm và định ngày hoàn thành để vua xem xét. Người thợ kim hoàn xin một tuần, người thợ khắc gỗ lại xin những hai tuần.

Sau một tuần, người thợ kim hoàn mang đến trình vua mấy con cá bằng vàng bơi được trong nước. Vua rất thích và nán đợi sản phẩm của người khắc gỗ.



Một hôm, lúc vua đang ngồi cạnh cửa sổ mở, nhìn ra đường phố thì thấy người thợ gỗ bay trên đôi cánh gỗ vào trong phòng.

Vua sửng sốt, cho gọi cả hai người, ngỏ lời khen, nhưng không nói ai tài hơn. Vua tặng thưởng hậu cho cả hai rồi ra lệnh đào ao để thả cá vàng.

Nhà vua có hoàng tử nhỏ rất thích chơi cá vàng. Vừa lúc đó, xảy ra chiến tranh, vua phải ra trận. Ở nhà, hàng ngày, hoàng tử nhỏ chơi với cá vàng nghĩ: "Tốt hơn là thả con cá ra suối". Thế là, đàn cá vàng bơi đi mất.

Hoàng tử sợ hãi, cứ theo bờ mà đuổi theo đàn cá nhưng không kịp. Hoàng tử tự hỏi: "Biết nói sao lúc vua cha trở về?". Chàng chợt nghĩ tới đôi cánh đang được cất giấu.

Chàng tìm thấy đôi cánh, lắp vào người để bay. Đang bay, chàng cảm thấy đói. Chàng nhìn xuống bên dưới, thấy có người đang chăn lợn. Chàng hạ cánh xuống đất, tháo đôi cánh ra, giấu đi, lại bên ông ta, hứa sẽ chăn lợn để được cho ăn. Người chăn lợn già đồng ý và hoàng tử bắt đầu công việc.

Trong lúc chăn lợn, chàng khoét cây sáo, bắt đầu thổi và dạy cho những con lợn nhảy múa.

Có lần, chàng chăn lợn ở bên dưới cửa sổ cung nhà vua láng giềng. Công chúa nhìn chàng dạy đàn lợn nhảy múa và cảm thấy thích chàng. Chàng chăn lợn trẻ cũng mến công chúa. Vì thế, chàng thường đưa đàn lợn kiếm ăn ở bên dưới cửa sổ cung điện.

Một hôm, chợt nhớ tới đôi cánh, hoàng tử chăn lợn vui hẳn lên, lắp cánh bay qua cửa sổ vào phòng công chúa. Cứ thế, vào mỗi buổi tối, chàng lại đến phòng công chúa mà chẳng ai hay biết.

Nhưng lâu ngày thì "cái kim cũng lòi ra khỏi bao" khi công chúa hạ lệnh cho các người hầu phải mang thức ăn cho hai người vào mỗi buổi tối. Biết chuyện, vua đâm nghi ngờ, lệnh cho mọi người phải theo dõi. Vua cắt cử người canh gác ở cửa, nhưng tuyệt nhiên không thấy ai. Vua nghĩ: chắc là, hắn trèo qua cửa sổ. Vua cho gọi thợ tới đặt bẫy ở dưới cửa sổ phòng công chúa và nói dối công chúa là gia cố tòa tháp.

Những người thợ đã đặt bẫy ở phía dưới cửa sổ phòng công chúa theo đúng lệnh nhà vua. Ban đầu, công chúa cảm thấy lo lắng, nhưng khi được giải thích thì nàng cảm thấy yên trí, tiếp tục đợi chàng chăn lợn đến chơi. Như mọi lần, chàng bay tới cửa sổ và sa bẫy, không thể nào cựa quậy được.  Công chúa thấy vậy thì khóc lóc thảm thiết, chẳng biết làm sao để cứu chàng. Hoàng tử an ủi nàng là đến sáng mai mọi chuyện sẽ ổn.

Sáng hôm sau, lúc nhìn thấy chàng chăn lợn, vua càng trở nên tức giận. Ngài ra lệnh ném cả hai xuống ngục tối để sau đó đem đi xử tử.

Ngày xử tử đã đến. Các kỵ sĩ, các nhà quyền quý và nhân dân tập trung rất đông ngay dưới cung điện. Vua sai dẫn hoàng tử và công chúa ra pháp trường. Trước lúc chết, hoàng tử xin phép được chia tay công chúa. Vua đồng ý. Hoàng tử dẫn công chúa ra phía xa, lấy đôi cánh được giấu rồi cả hai bay vút lên trời cao. Ở bên dưới, mọi người gào to:
- Quỷ bắt công chúa rồi! Quỷ bắt công chúa rồi!
Mọi người, kể cả nhà vua, đều tin như vậy.

Công chúa và hoàng tử bay về gặp vua cha của hoàng tử. Người cha già rất mừng vì tưởng con trai đã chết từ lâu. Đám cưới được tổ chức tưng bừng suốt tuần lễ. Cưới xong, vua nhường ngôi cho con trai và cả nhà sống hạnh phúc.

Một thời gian sau, nhà vua trẻ dẫn vợ tới gặp nhạc phụ để xin tha thứ. Nhà vua không nhận ra chàng chăn lợn lẫn con gái.

Hoàng tử hỏi vì sao vua không có con. Vua bảo có một cô con gái nhưng giấu chuyện nó bị quỷ bắt. Hoàng tử cố tìm mọi cách xem vua có nhận ra con mình không. Trong lúc đó, công chúa quỳ xuống chân vua cha, xin được tha tội. Vua quá đỗi vui mừng, tha thứ và nhường luôn ngôi cho con gái và phò mã.

Nguồn: Truyện cổ Séc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét