Bừng lên nắng mới tháng ba
Bâng khuâng lại nhớ quê nhà tuổi thơ
Trời xanh ngăn ngắt ngày xưa
Bồng bềnh mây trắng mộng mơ trên đầu
Chị tôi giặt áo cầu ao
Má hồng như nắng lặn vào trong da
Có gì ngây ngất tháng ba
Lập lòe cây gạo đâm hoa đỏ cành
Mẹ tôi yếm đỏ bao xanh
Hoa rơi thềm đá sân đình... Hoa rơi
Có gì nao nức trong tôi
Chim tu hú hót đậu rồi lại bay
Tháng ba rót mật nắng say
Tôi ngồi bấm đốt ngón tay... Tôi buồn
Ước gì tôi chả lớn khôn
Tháng ba xưa cứ mãi còn với tôi.
Nguyễn Phan Hách
Nguồn: Văn học & Tuổi trẻ, tháng 3/2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét