"H. Andersen (1805 - 1875) đã biểu lộ trí thông minh và óc tưởng tượng tuyệt vời của mình khi còn là một cậu bé, tính cách đó được nuôi dưỡng bởi sự nuông chiều của cha mẹ và sự mê tín của mẹ ông. Ông thường tự làm cho mình các món đồ chơi, may áo cho các con rối và đọc tất cả các vở kịch, hầu hết là những vở kịch của William Shakespeare và của Ludvig Holberg. Trong suốt thời thơ ấu, ông có một tình yêu nồng nhiệt đối với văn học" (Wikipedia).
Ngày xưa, có hai mươi lăm anh lính
chì, họ là anh em ruột, vì họ được đúc ra từ một cái muỗng chì cũ. Họ mang trên
vai mỗi người một cây súng trường, mặc bộ quân phục xanh nẹp đỏ rất oai vệ, và
đứng trong tư thế nghiêm, mắt nhìn thẳng phía trước. Tiếng nói mà các anh lính
chì nghe lần đầu tiên trong đời, là khi chiếc hộp được khui ra, một em bé nhìn
thấy các anh, đã vỗ tay reo lên thích thú: “Các chú lính oai quá!” Hôm đó là
ngày kỷ niệm sinh nhật của em, và em được tặng các anh lính chì.
Em bé chẳng mất nhiều thì giờ để sắp
các anh lính chì lên bàn mình. Hai mươi lăm anh trông hoàn toàn giống nhau, trừ
một anh chàng chỉ có một chân. Số là, anh này ra đời sau cùng, người thợ không
đủ chì để cho anh có cả hai chân, đành vậy! Tuy thế, anh lính cụt vẫn đứng nghiêm
chỉnh trên một chân của mình như các anh kia, và cũng do thế mà anh ta sau này
trở nên nổi tiếng hơn.
Trên chiếc bàn mà các anh vừa được
đặt lên, có cơ man nào là đồ chơi đẹp mắt; nhưng vật làm các anh chú ý nhất là
tòa lâu đài bằng giấy cạc tông rất huy hoàng và tỉ mỉ. Bạn có thể nhìn qua
những khung cửa sổ bé xíu để thấy bên trong. Bên ngoài là hàng cây nhỏ bao
quanh một miếng kính soi giả làm hồ nước, mặt hồ phản chiếu hình những con
thiên nga bằng sáp đang bơi lội trên đó. Nhìn chung, cảnh trí rất nên thơ,
nhưng vật xinh xắn nhất là một cô bé đứng ở cửa toà lâu đài. Cô bé cũng được
cắt bằng giấy bìa, cô mặc bộ váy bằng voan mỏng, có sợi đăng ten màu xanh quanh
vai áo. Cô đứng xoè hai tay ra trong một tư thế đang múa ba lê. Cô là một nữ vũ
công mà một chân cô giơ cao lên khuất phía sau làm anh lính chì tưởng cô cũng
bị cụt chân như mình.
“Phải chi ta lấy được cô bé này làm
vợ.” Anh nghĩ, “Nhưng cô ta trông sang trọng quá; cô ở trong tòa lâu đài, còn
ta chỉ có chiếc hộp mà chen chúc những hai mươi lăm anh em. Ta chẳng có chỗ
xứng đánh cho nàng; nhưng được thôi, ta sẽ làm cho nàng dần thích nghi.” Anh
dựa người ra trên một chiếc hộp khác, thoải mái nhìn ngắm cô nàng kỹ hơn, trong
khi cô vẫn cứ múa trên một chân mà vẫn giữ thăng bằng.
Ðến tối, cậu bé cất các anh lính vào
hộp đậy lại, để sót anh lính cụt chân; cả nhà đi ngủ. Bây giờ mới là lúc các đồ
chơi sống lại và cùng nhau vui đùa; chúng thăm viếng trò chuyện với nhau, đám
này thì chơi banh, đám kia thì vật lộn, ôi thôi đủ thứ vui náo nhiệt. Từ trong
hộp, các anh lính chì nghe tiếng ồn ào, đâm ra nào nức tìm cách chui ra, nhưng
họ không làm sao mở được nắp hộp. Trên bàn, mọi vật đang nhảy múa, nhào lộn,
ngoài hai nhân vật vẫn cứ đứng yên lặng từ trước đến giờ, đó là cô vũ nữ và anh
lính chì cụt chân bị cậu bé bỏ quên. Cô nàng vẫn ở trong tư thế múa ba lê, với
một chân nhón lên và một chân khác hắt về phía sau; anh lính chì cũng đứng trên
một chân đăm đăm nhìn cô nàng một cách say mê.
Thình lình, chuông đồng hồ gõ mười
hai tiếng, báo hiệu nửa đêm. Pốp! một tiếng động vang lên. Một chiếc hộp bật mở
ra, lò xo bung lên, hiện ra một chú quỷ đen nhỏ xíu.
“A! Tên lính chì! Mi để mắt mũi đâu
mà không né ta ra hử?” Tên quỷ hách dịch hỏi.
Anh lính giả ngơ không thèm trả lời.
“A! Tay này ngon nhỉ! Ðể sáng mai
mày biết sẽ biết tay ta.” Con quỷ dọa.
Ðến sáng hôm sau, cậu bé thức dậy
lật đật lôi các anh lính chì ra sắp trên thành cửa sổ. Chẳng biết có phải do
lời nguyền rủa của con quỷ đen tối qua, hay vì một ngọn gió vô tình, cửa sổ bật
mở, anh lính chì cụt chân rơi xuống đất từ căn phòng ở trên tầng lầu ba.
Thật là khủng khiếp cho anh, anh
chúi đầu xuống đất, may có chiếc nón lính đỡ cho anh khỏi vỡ sọ, cái chân độc
nhất chỉa thẳng lên trời. Cậu bé và tên tớ trai chạy xuống lầu tìm anh, nhưng
chúng không trông thấy được, vì anh bị kẹt giữa hai phiến đá lót đường. Phải
chi anh chịu khó lên tiếng, may ra cậu bé đã cứu được; nhưng anh lính này tôn
trọng kỷ luật nhà binh, không thể la lên khi đang ở trong tư thế nghiêm chỉnh.
Trời bổng đổ mưa, càng lúc mưa càng
lớn hạt. Nước chảy thành dòng dọc theo ven đường. Khi mưa tạnh, có hai cậu học
trò tình cờ đi qua đó.
“Ê! coi kìa! Có một anh lính chì! Ðể
ta nhặt lên chơi.” Chúng xé giấy tập, xếp thành một con thuyền và đặt anh lính
chì vào đó, xong thả cho trôi theo dòng nước. Chúng vừa chạy theo vừa vỗ tay
khoái trí.
Trời đất thiên địa ơi, sóng gió chi
mà dữ thế. Mưa thì cứ lai rai từng chập. Con thuyền tròng trành muốn lật nhiều
lần, và có lúc xoay tròn quanh xoáy nước. Anh lính chì sợ chết điếng, nhưng vẫn
phải tỏ ra dũng cảm; anh không hề biểu lộ ra mặt mà vẫn chững chạc đứng với cây
súng trường trên vai như đang thi hành lệnh gác. Chiếc thuyền giấy bỗng chui
vào một con đường hầm tăm tối, có lẽ cũng tối như trong chiếc hộp của anh.
“Ta đang ở đâu thế này?” Anh nghĩ.
“Chắc là con quỷ đen nó ám hại mình! Phải chi có cô nàng ở với ta trên chiếc
thuyền này thì dù có chui xuống địa ngục ta cũng cam lòng.”
Một con chuột cống từ đâu chui đến.
“Ðưa coi giấy thông hành? Có không
thì bảo?”
Anh lính im lặng, nắm chặt báng
súng; thuyền cứ trôi, con chuột chạy theo sát phía sau, nó nghiến răng tru lên:
“Chận nó lại, chận lại, tên gián điệp không có giấy thông hành, nó lại chẳng
biết mật khẩu.”
Giòng nước trôi nhanh hơn đẩy thuyền
đi xa, anh lính đã thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, nhưng cùng lúc anh nghe
những tiếng gầm vang dội, tiếng gầm khủng khiếp đủ cho những kẻ bạo gan nhất
cũng phải rùng mình. Bạn thử tưởng tượng coi! Nơi cuối hầm, dòng nước thông ra
một cái vịnh lớn, nước ở đây tuôn ra như một cái thác, ai mà chịu đựng nổi bị
phóng nhào xuống với một tốc độ khủng khiếp thế.
Anh lính chì lo sợ nhìn miệng cống
càng lúc càng gần mà không sao dừng thuyền lại được. Chiếc thuyền nhào xuống
thác nước; anh lính cố hết sức mình đứng thật vững chờ việc gì tới sẽ tới.
Thuyền quay đi mấy vòng rồi rơi tõm
xuống, nước tràn ngập khoang thuyền kéo nó chìm dần xuống đáy vực. Anh lính
đứng bất lực nhìn nước ngập dần từ chân cho đến cổ. Cuối cùng nước tràn qua đầu
anh. Trong phút cuối cùng đó, anh nghĩ đến cô vũ nữ xinh đẹp mà anh không bao
giờ còn gặp lại, bên tai anh như có tiếng hát một khúc quân hành,
Ngày bao hùng binh tiến lên….
Bờ cõi vang lừng câu quyết chiến…
Thuyền chìm hẳn, và anh lính chì
đáng thương đang chơi vơi giữa màn nước thì một chú cá bơi đến, đớp trọn anh
vào bụng.
Trong bụng cá tối ơi là tối, vả lại
nó chật quá, chẳng cọ quậy gì được. Anh lính chì vẫn nghiêm trang giữ đúng tư
thế người lính gác. Hồi lâu, anh cảm thấy như con cá quẫy mạnh mấy cái rồi bất
động, mắt anh bỗng loá lên vì một tia sáng rọi vào. Lần nữa, anh lính thấy lại
ánh sáng mặt trời, anh nghe có tiếng nói: “Một anh lính chì!”
Hoá ra chú cá bị sa lưới, bắt mang
ra chợ bán. Một chị sen mua cá, đem về làm thịt, vừa mổ bụng ra thì bắt gặp anh
lính của chúng ta. Chị ta móc anh chàng ra, đem khoe với mọi người và kể chuyện
về cuộc phiêu lưu kỳ thú của anh lính kết thúc trong bao tử con cá. Anh lính
thì chẳng thấy vui và hãnh diện chút nào. Chị sen đem anh đặt lên bàn. Lạ thay,
anh lính thấy lại cảnh vật cũ, cũng em bé chủ nhân của anh ngày nào, cũng những
thứ đồ chơi xinh xắn và nhất là cô vũ nữ còn đứng múa một cách duyên dáng bên
cổng tòa lâu đài bằng giấy bìa các tông.
Nàng vẫn đứng trên một bàn chân, hai
cánh tay xòe ra, chân kia duỗi thẳng phía sau. Anh lính nhìn nàng và thấy đôi
mắt nàng cũng nhìn lại mình, nhưng họ không nói với nhau một lời. Bỗng dưng,
một đứa bé bạn cậu chủ nhà chụp lấy anh lính chì, không thèm giải thích lấy nửa
lời, quẳng anh vào trong lò sưởi đang cháy rực. Không còn nghi ngờ gì nữa,
chính tên quỷ lùn đã buông lời nguyền độc địa cho anh. Anh lính đứng giữa ngọn
lửa, cháy sáng lên, anh thấy nóng bừng bừng. Anh chẳng phân định được là cái
nóng của bếp lửa hay là nhiệt huyết trong tâm hồn anh. Màu da anh từ từ đổi từ
xám sang đỏ hồng; anh vẫn đứng nhìn về cô vũ nữ và thấy cô nhìn anh. Sức nóng
làm anh chảy tan ra thành chất chì lỏng nhưng anh vẫn cố giữ thân mình đứng
thẳng băng, tay nắm chắc báng súng.
Cửa chợt mở, một cơn gió thổi tung
cô vũ nữ vào đống lửa, áo quần cô bắt cháy và cả cô nữa, cô cũng cháy tiêu ra
tro, bên cạnh anh lính chì dũng cảm.
Sáng sau, người tớ gái quét lò sưởi,
tìm thấy một cục chì có hình dạng một trái tim nhỏ xíu nằm giữa đám tro tàn của
cô vũ nữ.
H. Andersen (Đan
Mạch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét