Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2023

BÁC SĨ ÔI ĐAU QUÁ - Chương 16 & 17





Chương l6

NHỮNG TAI HOẠ

VÀ NHỮNG NIỀM VUI MỚI


Cú mèo Bu Bu chưa kịp nói dứt lời thì từ trong khu rừng tối, bọn tay chân của tên Barmalei đã lao ra và xông vào ông bác sĩ tốt bụng. Chúng rình đợi ông đã lâu.

- Chà chà! Bọn chúng gào lên. - Cuối cùng bọn tao cũng đã lại bắt được mày! Bây giờ thì mày đừng hòng thoát khỏi tay chúng tao nữa!

Phải làm gì bây giờ? Phải trốn đi đâu để thoát khỏi những kẻ thù tàn nhẫn này đây?

Nhưng bác sĩ không hề lúng túng. Chớp mắt một cái ông đã nhảy vọt lên lưng Kéo Đẩy và Kéo Đẩy phi nước đại như một con ngựa chạy nhanh nhất. Bọn tay chân của tên Barmalei đuổi theo Kéo Đẩy. Nhưng vì Kéo Đẩy có hai đầu, nên chú cắn tất cả những kẻ cố tấn công chú từ phía sau. Những tên khác thì bị chú dùng sừng húc và hất văng vào các bụi cây gai.

Tất nhiên, một mình Kéo Đẩy thì không thể nào đánh bại được tất cả những kẻ tàn ác ấy. Nhưng những người bạn, những người bạn trung thành của bác sĩ Ôi Đau Quá đã nhanh chóng đến giúp ông. Cá Sấu bổng đột nhiên từ đâu chạy đến và ngoạm lấy những gót chân trần của bọn cướp. Chó Gâu Gâu xông vào chúng với tiếng gầm gừ đáng sợ và đốn ngã bọn cướp, rồi cắm phập răng vào họng chúng. Còn ở trên cao, từ những cành cây, khỉ Tri Tri chuyển cành thoăn thoắt và ném vào đầu bọn cướp những quả hồ đào to tướng.

Bọn cướp ngã như ngả rạ, rên rỉ vì đau đớn, và cuối cùng cả lũ phải chạy tháo thân.

Bọn chúng theo nhau lúi vào rừng trong sự nhục nhã.

- Hoan hô! Bác sĩ Ôi Đau Quá reo lên.

- Hoan hô! Các bạn thú reo lên.

Còn em lợn Ụt Ịt thì nói:

- Nào, bây giờ chúng ta có thể nghỉ ngơi. Chúng ta hãy nằm xuống đây, trên bãi cỏ này. Chúng ta đã mệt rồi. Chúng ta rất buồn ngủ.

- Không đâu, hởi những người bạn của ta- Bác sĩ Ôi Đau Quá nói. - Chúng ta cần phải nhanh chân lên. Nếu chúng ta chậm trể, chúng ta sẽ không thể thoát được đâu.

Và thế là họ lại chạy hết tốc lực về phía trước. Chẳng bao lâu sau Kéo Đẩy đã cõng bác sĩ ra tới bờ biển. Ở đó họ thấy một con tầu vừa to vừa đẹp đang đậu trong vịnh cạnh vách đá cao. Đó là con tầu của tên tướng cướp Barmalei.

- Chúng ta thoát rồi! - Bác sĩ Ôi Đau Quá mừng rỡ reo lên.

Trên tầu không có một người nào. Bác sĩ cùng tất cả những con thú của mình nhanh chóng ùa lên tầu, giương buồm lên và định dong tầu ra biển khơi. Nhưng ông vừa rời khỏi bờ một quãng, thì tên tướng cướp Barmalei bỗng từ trong rừng chạy ra.

- Đứng lại! - Hắn hét lên. - Đứng lại!

Đợi đấy! Nhà ngươi đưa con tầu của ta đi đâu đấy? Quay lại ngay!

- Không! - Bác sĩ hét lên với tên tướng cướp. - Ta không muốn quay lại với nhà ngươi. Nhà ngươi là một kẻ thật tàn nhẫn và độc ác. Nhà người đã hành hạ những con thú của ta. Nhà ngươi đã bắt ta vào ngục. Nhà ngươi đã muốn giết ta. Nhà ngươi là kẻ thù của ta! Ta căm thù ngươi! Và ta sẽ lấy chiếc tầu của nhà ngươi để từ nay nhà ngươi không thể cướp bóc trên biển nữa! Để nhà ngươi không còn cướp phá những chiếc tầu biển không có khả năng tự vệ đi qua vùng biển của nhà ngươi nữa.

Tên Barmalei vô cùng tức giận: hắn chạy dọc bờ biển, chửỉ rủa, giơ nắm đấm de doa và ném theo những hòn đá lớn. Nhưng bác sĩ Ôi Đau Quá chỉ cười nhạo hắn. Trên con tầu của tên tướng cướp Barmalei, bác sĩ vượt biển hướng thẳng về đất nước mình và sau vài ngày đã cập bến của bờ biển quê hương.



Chương 17

KÉO ĐẨY VÀ VARVARA



Chó Gâu Gâu, vịt Cạc Cạc và em lợn nhỏ Ụt Ịt hết sức vui sướng vì đã được trở về nhà. Họ nhìn thấy Tania và Vania đang nhảy múa trên bờ vì mừng rỡ. Đứng bên cạnh hai em là bác thuỷ thủ già Robinson.

- Chào bác, bác thuỷ thủ Robinson! - Từ trên tầu bác sĩ Ôi Đau Quá reo lên.

- Xin chào, xin chào bác sĩ! - Bác thuỷ thủ già Robinson đáp. - Chuyến đi của bác có tốt đẹp không? Bác có chữa khỏi bệnh cho bầy khỈ không? Và bác hãy cho tôi biết, bác để con tầu của tôi ở đâu rồi?

- Ôi, - bác sĩ Ôi Đau Quá trả lời, tầu của bác đã bị đắm mất rồi! Nó bị vỡ tan vì va phải đá ở cẠnh bờ biển Châu Phi. Nhưng tôi mang về cho bác một con tầu mới. Con tầu này còn tốt hơn con tầu của bác đấy.

- Cảm ơn bác! - Bác thuỷ thủ Robinson nói. - Tôi đã thấy đây là một con tầu tuyệt vời. Tầu của tôi cũng tốt, còn con tầu này chỉ nhìn đã mê: nó mới to lớn và đẹp làm sao!

Bác sĩ Ôi Đau Quá chia tay với bác thuỷ thủ già Robinson, ngồi lên lưng Kéo Đẩy và đi trên các đường phố về thẳng nhà mình. Trên khắp những nẻo đường, từng đàn ngỗng, mèo, gà trống tây, chó, lợn sữa, bò cái, ngựa chạy ùa ra đón bác sĩ và tất cả cùng reo vang:

- Malakutra! Malakutra!

Trong ngôn ngữ của muống thú câu ấy có nghĩa là: “Bác sĩ Ôi Đau Quá muôn năm!"

Từ khắp nơi trong thành phố những đàn chim bay chụm lại: chúng lượn vòng phía trên đầu, bác sĩ và hót cho bác sĩ nghe những bài ca vui vẻ.

Bác sĩ rất mừng vì mình đã trở về nhà.

Những cậu nhím, những chú thỏ rừng và các chị sóc vẫn sống trong phòng làm việc của bác sĩ như trước. Lúc đầu họ sợ Kéo Đẩy, nhưng sau đó họ quen dần và rất yêu quý Kéo Đẩy.

Còn Tania và Vania vừa nhìn thấy Kéo Đẩy đã cười vang, reo mừng và vỗ tay vì vui sướng. Vania ôm một cổ của Kéo Đẩy, Còn Tania ôm cái cổ kia. Họ vuốt ve và âu yếm chú cả giờ. Rồi sau đó họ nắm tay nhau và vui mừng nhảy điệu "Tkella" - điệu nhảy vui nhộn của muông thú mà cô khỉ Tri Tri đã dạy họ.

- Các cháu thấy chưa,- bác sĩ Ôi Đau Quá nói, - bác đã thực hiện được lời hứa của mình: bác đã mang từ Châu Phi về cho các cháu một món quà tuyệt diệu mà chưa có đứa trẻ nào được nhận. Bác rất vui vì các cháu thích nó.

Ban đầu Kéo Đẩy còn lẩn tránh mọi người, chú trốn lên gác thượng hoặc chui xuống tầng hầm. Nhưng sau đó chú quen dần và đi ra vườn, thậm chí chú còn rất thích khi mọi người xúm lại nhìn chú và gọi chú một cách âu yếm là Kì Quan của thiên nhiên.

Chưa đầy một tháng sau Kéo Đẩy đã bạo dạn dạo chơi trên tất cả các nẻo đường của thành phố cùng Tania và Vania, hai cô cậu không chịu rời xa chú một phút nào. Bọn trẻ chốc chốc lại chạy đến bên Kéo Đẩy và xin Kéo Đẩy chở họ. Kéo Đẩy chẳng từ chối một ai: chú khuỵu gối xuống đất, và các cậu bé, cô bé leo lên lưng chú để chú chở họ đi khắp thành phố, đến tận bờ biển, vui vẻ gật gật hai cái đầu của mình.

Còn Tania và Vania tết vào chiếc bờm dài của Kéo Đẩy những dải băng nhiều màu tuyệt đẹp và đeo vào mỗi bên cổ chú một chiếc chuông bạc nhỏ. Những chiếc chuông nhỏ kêu rất vang, và khi Kéo Đẩy đi trên phố thì từ xa đã nghe thấy rõ tiếng keng - keng, keng- keng, keng- keng! Thế là vừa nghe thấy những tiếng chuông đó, tất cả cư dân thành phố đều đổ ra đường, để được thêm một lần nữa nhìn thấy con thú tuyệt vời này.

Varvara độc ác cũng muốn cưỡi Kéo Đẩy đi chơi. Cô ta leo lên lưng chú và dùng chiếc ô đánh vào người chú:

- Chạy nhanh lên, con lừa hai đầu này!

Kéo Đẩy rất tức giận, chú chạy lên một đỉnh núi cao và hất Varvara xuống biển.

- Giúp tôi với! Cứu tôi với! - Varvara hét ầm lên.

Nhưng không ai muốn cứu cô ta cả. Varvara bắt đầu chìm xuống nước.

- Chó Gâu Gâu ơi, chó Gâu Gâu, chó Gâu Gâu yêu quí ơi! Hãy giúp ta bơi vào bờ đi! - Cô ta lại hét to.

Nhưng chó Gâu Gâu trả lời: “Gư gư gư...”

Trong tiếng muông thú câu ấy có nghĩa là: Ta không muốn cứu cô đâu, bởi vì cô thật độc ác và xấu xa!"

Bác thủy thủ già Robinson lái con tầu của mình đi ngang qua đó. Bác quẳng cho Varvara một sợi dây và kéo cô ta từ dưới nước lên. Đúng lúc đó bác sĩ Ôi Đau Quá đi đến bờ biển cùng với những con thú của mình. Bác sĩ nói vọng ra với bác thuỷ thủ Robinson:

- Bác hãy đưa cô ta đi đâu đó thật xa! Tôi không muốn để cô ta sống trong ngôi nhà của mình và hành ha, đánh đập những con thú yêu quý của tôi nữa!

Và bác thuỷ thủ Robinson đã đưa Varvara đi xa, thật xa, tới một hòn đảo hoang vu, nơi mụ ta không còn có thể xúc phạm ai được nữa.

Còn bác sĩ Ôi Đau Quá sống hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ của mình và từ sáng tới đêm khuya chữa bệnh cho chim chóc và muông thú từ khắp nơi trên trái đất tìm đến bác sĩ.

Thấm thoắt đã ba năm trôi qua. Và tất cả đều thực sự hạnh phúc.

HẾT PHẦN I


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét