Thứ Ba, 23 tháng 7, 2024

HOÀNG TỬ VÀ TÊN NÔ BỘC







Ngày xưa, nhà vua nọ có một người con trai. Đó là một chàng thanh niên dũng cảm, tính nết khác hẳn với vua cha vốn là một kẻ hám của. Ông ta chỉ biết bằng mọi cách làm cho kho báu của mình ngày càng nhiều hơn mà thôi.

Một hôm, nhà vua gặp một cụ già mang theo nhiều chồn, cáo, hải ly...


- Đứng lại! Lão già kia! Lão từ đâu đến?

- Muôn tâu bệ hạ, lão sinh ra ở một làng khác, nhưng bây giờ lão đang làm việc cho Người Rừng.

- Lão làm cách nào để bắt được những con vật này?

- Người Rừng giăng bẫy, những con vật khờ dại này đã bị bắt sống.

- Lão hãy nghe đây! Ta sẽ cho lão ăn uống thỏa thích và cả tiền bạc nữa nhưng phải chỉ cho ta biết bẫy đặt ở những nơi nào.

Bị mua chuộc, cụ già liền chỉ cho nhà vua biết những nơi đặt bẫy.

Tức thì nhà vua ra lệnh bắt giam Người Rừng trong một tháp ngục bằng sắt. Xong xuôi, nhà vua sai đặt bảy của mình vào những nơi mà cụ già đã chỉ điểm.

Bị giam hãm trong ngục tối, Người Rừng leo lên tận mái, nhìn qua cửa sổ để thấy được quanh vùng. Bỗng thấy hoàng tử đang dạo chơi gần đó, có đông đủ kẻ hầu người hạ, Người Rừng bèn gọi to:

- Hoàng tử hãy giải thoát cho tôi, tôi sẽ hậu tạ!

- Tôi làm gì được bây giờ?

- Hoàng tử hãy đến gặp hoàng hậu và nhờ bà bắt chấy trên đầu cho mình. Hoàng tử hãy tựa đầu vào gối hoàng hậu và nhân lúc bà đang tìm bắt chấy, hãy nhẹ nhàng rút chiếc chìa khóa ngục nằm trong túi của bà, rồi đến đây giải thoát cho tôi.

Hoàng tử làm đúng theo lời dặn ấy. Khi đã lấy được chiếc chìa khóa từ trong túi áo của hoàng hậu, hoàng tử bèn chạy ra vườn, vót một mũi tên, đặt lên chiếc nỏ, rồi bắn mũi tên đi rất xa. Hoàng tử ra lệnh cho bọn gia nhân chạy đi nhặt mũi tên mang về trả lại cho mình. Nhân cơ hội chẳng có ai nhìn ngó tò mò, hoàng tử mở cửa ngục và giải thoát cho Người Rừng.

Được tự do, Người Rừng liền đi bẻ gãy tất cả bãy của nhà vua. Chẳng bắt được con vật nào, nhà vua đùng đùng nỗi giận và kết tội hoàng hậu đã dùng chìa khóa giải thoát cho Người Rừng. Ông ta cho vời các cố vấn, tướng lĩnh, các quan đại thần với mục đích bàn luận nên chọn một trong hai hình thức trừng phạt hoàng hậu: chém đầu hoặc lưu đày.

Thấy vậy, hoàng tử rất đau buồn, rồi chàng đến thú tội với vua cha rằng chính chàng mới là thủ phạm. Nhà vua rất lo lắng. Nên xử lý con trai mình như thế nào đây? Xử tử ư? Không thể được rồi. Thế là người ta quyết định buộc hoàng tử phải đi phiêu lưu, nay đây mai đó, phải đối chọi với mọi cơn gió chướng, nồng nực có, lạnh giá có, phải sống trong mọi thời tiết khắc nghiệt khi trời đổi mùa hè sang thu... Rồi người ta giao cho chàng một cái túi, lại có thêm một tên nô bộc đi theo.

Cả hai người cùng lên đường. Sau một đoạn đường dài, họ gặp một cái giếng. Hoàng tử bảo:

- Hãy đi lấy nước!

- Không, tên nô bộc trả lời.

Họ lại tiếp tục đi, đi rất xa hơn nữa và lại tìm thấy một cái giếng khác.

- Hãy đi lấy nước! Hoàng tử sai tên nô bộc.

Nó trả lời:

- Không!

Hai người lại cùng đi thêm một quãng đường dài nữa và đến gần cái giếng thứ ba. Tên nô bộc vẫn không vâng lệnh. Vì vậy, hoàng tử phải tụt xuống giếng để lấy nước. Bất thần, tên nô bộc đậy ngay nắp giếng lại rồi nói:

- Nếu ngài muốn ra khỏi giếng này, ngài phải làm nô bộc, cho ta làm Hoàng tử.

Bị cưỡng ép, hoàng tử đành phải thỏa thuận điều đó với sự giao ước bằng máu của mình. Hai người đổi quần áo cho nhau rồi cùng lên đường.

Đến một vương quốc xa lạ, họ vào bệ kiến nhà vua, tên nô bộc đi trước, hoàng tử theo sau. Được nhà vua chiêu đãi, tên nô bộc được ngồi ăn uống trên bàn tiệc, nói với nhà vua:

- Muôn tâu bệ hạ, thần khẩn thiết xin bệ hạ buộc tên nô bộc của thần xuống bếp phục vụ.

Bị đối xử như một kẻ đầy tớ, hoàng tử phải vác củi đun, cọ rửa xoong chảo. Sau một thời gian dài, hoàng tử đã có thể nấu những món ăn ngon đặc biệt. Nhà vua rất hài lòng, lại có cảm tình với hoàng tử và trả công bằng những đồng tiền vàng. Thấy thế, bọn đầu bếp phật ý, chỉ chờ cơ hội đẩy hoàng tử đi nơi khác.

Một hôm, hoàng tử nướng chiếc bánh ngọt trên lò. Bọn đầu bếp tẩm thuốc độc vào chiếc bánh. Khi nhà vua vào ngồi ăn, cầm con dao định cắt bánh ra, thì tên bếp trưởng liền chạy tới cảnh báo:

- Xin hoàng thượng chớ cầm chiếc bánh này!

Rồi hắn tuôn ra những lời vu cáo độc địa. Nhà vua liền cắt một miếng bánh, quẳng xuống đất cho con chó quý của mình ăn. Chó lăn đùng ra chết. Nhà vua buộc hoàng tử phải bồi thường rồi phán xét một cách khủng khiếp:

- Tại sao nhà ngươi lại cả gan làm chiếc bánh có tẩm thuốc độc? Ta sẽ dùng cực hình đối với nhà ngươi.

Hoàng tử trả lời:

- Muôn tâu bệ hạ, thần tuyệt đối chẳng liên quan gì đến việc này cả. Đây chắc là sự ghen ghét hèn hạ của bọn đầu bếp mà thôi vì bọn chúng thấy bệ hạ cho thần hưởng nhiều đặc ân.

Nhà vua liền ân xá cho hoàng tử và gia ân cho hoàng tử nhận chức quan đánh xe ngựa cho nhà vua.

Một lần, chàng đánh xe ngựa dẫn bầy ngựa đi uống nước. Người Rừng đến gặp và nói:

- Chào người con trai của nhà vua. Hãy đến nhà tôi chơi!

- Tôi chỉ sợ đàn ngựa của tôi sẽ bỏ chạy tứ tung mà thôi.

- Anh cứ đến đây, chẳng việc gì đâu, Người Rừng thúc giục.

Nhà Người Rừng ở ngay gần đó. Ông ta hỏi người con gái đầu lòng:

- Hoàng tử là người giải thoát cho cha, con sẽ tặng gì cho hoàng tử?

- Thưa cha, con sẽ tặng ngài một tấm thảm có phép lạ.

Chàng đánh xe ngựa trở về với tấm thảm vừa được tặng. Anh ta thấy đàn ngựa vẫn còn đó. Anh liền trải tấm thảm ra: thức ăn, đồ uống bày ra la liệt.

Hôm sau, chàng đánh xe ngựa lại dẫn ngựa đi uống nước. Người Rừng xuất hiện, nói:

- Anh hãy đến nhà tôi chơi.

Chàng đánh xe ngựa được dẫn vào nhà. Người Rừng hỏi người con gái thứ hai:

- Còn con, con sẽ tặng gì cho người con trai của nhà vua?

- Thưa cha, con sẽ tặng ngài chiếc gương soi có thể nhìn thấy được mọi thứ mà mình mong ước.

Hôm sau, Người Rừng lại xuất hiện lần nữa, dẫn hoàng tử vào nhà rồi hỏi cô gái út:

- Con định tặng gì cho người con trai của nhà vua?

- Thưa cha, con sẽ tặng ngài cây sáo thần kỳ, mỗi khi thổi lên nó có thể cuốn hút bao nhiêu là nhạc công và ca sĩ.

Từ đó, chàng đánh xe ngựa có đời sống sung túc, đồ ăn thức uống đầy đủ; anh ta lại có thể biết hết, thấy hết mọi điều trên thế gian và có cả lời ca tiếng nhạc réo rắt suốt ngày đêm.

Chẳng có gì hơn thế nữa. Còn bầy ngựa thì thế nào? Thật kỳ diệu: chúng béo khỏe, đẹp đẽ và nhanh nhẹn.

Thấy vậy, nhà vua liền khoe với con gái mình rằng Thượng đế đã ban cho mình một chàng đánh xe ngựa tuyệt vời. Thật ra, từ lâu, công chúa xinh đẹp đã để mắt xanh đến chàng đánh xe ngựa rồi; quả là trai tài gái sắc. Nhưng nàng lại tò mò muốn biết tại sao bầy ngựa của chàng trai ngày càng đẹp hơn, khỏe hơn và nhanh nhẹn hơn so với những bầy ngựa khác. Rồi nàng tự nhủ: "Ta phải đi xem thử cái anh chàng này làm cách nào mới được". Thế là nhân lúc chàng đánh xe ngựa dắt ngựa đi uống nước, nàng đột nhập phòng riêng của chàng. Mới lướt mắt qua chiếc gương soi, nàng đã hiều hết mọi sự, và mang đi chiếc thảm, chiếc gương và cây sáo.

Trong lúc đó, một tai họa đã ập đến quốc vương này. Một con quỷ bảy đầu đến hăm dọa và đòi cưới công chúa. "Nếu không lấy được nàng, ta sẽ chiếm cả vương quốc", nói xong, con quỷ liền bài binh bố trận. Tuyệt vọng, nhà vua ban bố lệnh khẩn cấp trong toàn vương quốc, cho gọi các hoàng tử, các dũng sĩ trở về, và hứa nếu ai giết được con quỷ bảy đầu sẽ được chia một nửa lãnh thổ của vương quốc và được cưới công chúa làm vợ.

Nghe lệnh, các hoàng tử, dũng sĩ liền tập hợp và lên đường đi trừ khử con quỷ, trong đó có cả tên nô bộc. Còn anh đánh xe ngựa thì cưỡi một con ngựa còm và thất thểu theo sau. Người Rừng đến gặp và hỏi:

- Anh đi đâu vậy?

- Tôi đi đánh giặc.

- Với một con ngựa tồi tàn như thế ư? Anh chẳng đi xa được đâu! Thế mà cũng gọi là người đã từng đánh xe ngựa! Hãy đến nhà tôi!

Người Rừng dẫn anh đánh xe ngựa về nhà, mời anh một cốc rượu trắng. Anh ta uống liền một hơi. Người Rừng hỏi:

- Anh thấy khỏe chưa?

- Nếu có một khối nặng một nghìn cân, tôi có thể hát lên cao đến chín tầng mây rồi tôi lấy đầu đỡ lấy mà chẳng thấy đau đớn gì cả.

Người Rừng lại mời anh ta uống thêm một cốc rượu trắng nữa, rồi hỏi:

- Bây giờ sức mạnh anh thế nào rồi?

- Nếu có một khối nặng một tấn rưỡi, tôi có thể tung lên cao tận chín tầng mây.

Người Rừng lại rót đầy cốc thứ ba, hỏi:

- Bây giờ thì sức mạnh anh đến đâu?

- Tôi có thể nhấc một cái cột cao tận mây xanh và có thể bắt cả vũ trụ này lộn ngược như chơi.

Người Rừng lại dùng rượu ở một thùng khác, rót đầy cốc, rồi bảo anh ta uống. Anh ta cảm thấy sức mạnh của mình có giảm đi chút ít mà thôi.

Người Rừng dẫn anh đến trước thềm rồi thổi một hồi còi với vẻ tự tin. Tức thì một con ngựa chiến đen nhánh phi nước đại tới nơi, hai lỗ mũi phụt ra lửa, khói phun ra ở tai, những tia lửa chớp dưới vó của nó. Khi đến gần bậc thềm, con ngựa quỳ xuống. Người Rừng nói:

- Đây là con ngựa chiến của anh.

Rồi Người Rừng tặng thêm cho anh một quả chùy sắt và một cây roi thúc ngựa. Anh cưỡi ngựa chiến và xông lên đối mặt với quân địch. Bỗng anh nhận thấy tên nô bộc của mình đang leo lên một cây cao và khóc lóc thảm thiết vì quá sợ hãi. Anh dùng cây roi thúc ngựa quất cho nó mấy roi rồi quay lên đánh địch. Anh tả xung hữu đột, giết chết rất nhiều tên giặc, và chém chết con quỷ bảy đầu.

Nhờ có chiếc gương thần kỳ, công chúa đã thấy tất cả mọi sự việc vừa xảy ra. Nàng vội vàng đến gặp kẻ chiến thắng rồi hỏi:

- Chàng muốn ban thưởng gì?

- Một cái hôn, ôi! Người đẹp.

Chẳng thẹn thùng gì cả, trái tim đập rộn ràng, công chúa ôm hôn người chiến thắng đánh "Chụt" một tiếng thật to mà toàn quân ai cũng nghe được.

Hoàng tử thu giấu con ngựa chiến rồi biến mất. Khi trở về phòng riêng của mình, chàng ngồi bất động, như chàng chưa hề ra chiến trường bao giờ cả. Còn tên nô bộc thì rêu rao khắp chốn:

- Chính tôi, tôi là người đã chôn vùi con quỷ bảy đầu.

Nhà vua cho nghênh tiếp y với những nghi thức rất trọng thể, hứa gả công chúa và mở đại tiệc để chiêu đãi y.

Nhưng công chúa không khờ dại. Nàng đau buồn và cảm thấy nhức nhối trong tim. Tên nô bộc bẩm lên nhà vua:

- Muôn tâu bệ hạ, bệ hạ hãy cấp cho thần một chiếc thuyền để thần đi tìm thầy thuốc chữa bệnh cho ông chúa.

Nhà vua đồng ý mọi đòi hỏi của tên nô bộc và hạ lệnh cho anh đánh xe ngựa cùng đi theo để sai phái.

Cả hai người nhổ neo và lênh đênh trên mặt biển một thời gian. Tên nô bộc ra lệnh đan một chiếc bị, bỏ người đánh xe ngựa vào trong rồi quẳng xuống nước. Chiếc gương thần kỳ báo tin dữ cho công chúa. Nàng liền lên xe và đến bờ biển. Gặp được Người Rừng đang ngồi đan lưới, nàng nói:

- Hỡi người tốt bụng! Hãy mau mau cứu giúp tôi, tên nô bộc độc ác đã dìm chết hoàng tử rồi!

- Được thôi, tôi sẵn sàng phục vụ. Chiếc lưới này vừa đan xong. Công chúa phải cầm lấy và tự tay mình bủa lưới xuống nước sâu.

Và công chúa đã vớt được hoàng tử, dẫn chàng về cung điện nhà vua và tâu lên hết mọi sự thật.

Một đại tiệc được chiêu đãi và hôm sau là lễ cưới. Chẳng phải chuẩn bị gì lâu vì nhà vua chẳng thiếu thứ gì. Còn tên nô bộc, chẳng hay biết gì, mang về một đống thuốc linh tinh. Khi y vừa tới cổng thì bị tóm cổ. Mặc dù y xin tha tội nhưng cũng phải chịu lưu đày.

Lễ cưới rất vui. Tất cả các quán rượu, quán cà phê đều mở cửa chiêu đãi trong tám ngày liền cho khách qua đường. Tôi đã từng được dự lễ cưới ấy, được uống rượu và uống bia thỏa sức.

TRUYỆN CỔ NGA





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét