“Còn bây giờ, tuy chị ta cũng có bốn chú sẻ non như tôi nhưng phải thua kém tôi một hòn sỏi! Rồi thiên hạ sẽ phải lác mắt đi vì tôi đã đẻ ra một hòn sỏi!”.
Ở đầu hồi nhà kia có đàn chim sẻ làm tổ trong các ống tre đòn tay và các khe hở dốc tường. Vợ chồng Sẻ Nâu may mắn tìm được một hốc lớn, họ tha rác về bện một cái tổ thật dày, lòng tổ lót cỏ khô. Sẻ Nâu vợ tin tưởng một cách vô cùng chắc chắn rằng cả xóm chim sẻ không có cái tổ nào hơn được tổ của chị ta.
Nhưng tổ của vợ chồng Sẻ Vàng ở ngay bên cạnh thực ra không hề thua kém: Cái ống tre họ chọn tuy hơi hẹp, thành tổ bện không được dày nhưng lòng tổ lại sâu hơn, không chỉ lót cỏ khô mà còn lót cả những sợi bông goòng êm mượt. Sẻ Nâu chồng khẽ rỉa mỏ vào lông đuôi sẻ vợ, ước ao: “Giá mà chúng mình cũng tìm được những sợ bông goòng…”. Lập tức sẻ vợ nguẩy đuôi, cái đầu nghiêng đi chao chát: “Làm gì mấy sợi bông goòng tầm thường ấy. Chúng từ ngọn cây bông goòng theo gió bay lung tung rồi rơi xuống bất kì chỗ bẩn thỉu nào !”. Sẻ chồng vốn nể vợ, đành im. Vả lại, mùa sinh sản đã tới, xem ra sẻ vợ có vẻ nặng nhọc lắm rồi…
Một ngày kia, Sẻ Nâu vợ nằm lỳ trong tổ và đẻ luôn một lèo, được bốn quả trứng. Chị ta ép mình vào thành tổ, ghé mắt nhìn lứa trứng và một lần nữa chị ta lại tin tưởng vô cùng chắc chắn rằng cả xóm chim sẻ không nhà nào có thể có tới lứa trứng nhiều tới bốn quả, quả nào cũng tròn xinh, như lứa trứng của chị. Tất nhiên ở trong xóm có những chị sẻ chỉ đẻ ba trứng, thậm chí ít hơn. Nhưng chị Sẻ Vàng hàng xóm một cách tự nhiên thôi, cũng đẻ một lèo bốn trứng, cả bốn đều tròn xinh, chẳng kém gì lứa trứng của Sẻ Nâu. “Thật không còn trời đất nào !”. Chị Sẻ Nâu xù lông keo “kẹc ! kẹc !”, rời chị ta rời tổ, bay vù đi. Sẻ Nâu bay ra bãi cát ven sông, tha về một hòn sỏi và đặt hòn sỏi vào giữa ổ trứng của mình. Hòn sỏi tuy hơi nhỉnh một chút nhưng giống hệt cái trứng chim sẻ: cũng tròn xinh, nhẵn nhụi, phơn phớt màu xanh đục, điểm mấy cái đốm nhỏ xám nâu. Sẻ Nâu vợ chờ chồng đi kiếm mồi về, vui vẻ nói: “Mình thân yêu ơi, tôi vừa đẻ cái trứng thứ năm. Một cái trứng tuyệt vời !”. Sẻ chồng đụng mỏ vào hòn sỏi, cảm thấy có cái gì đáng ngờ nhưng tính anh ta nể vợ, như chúng ta từng biết, hơn nữa anh ta không hề biết chuyện sinh đẻ, nên tranh cãi với vợ về chuyện sinh đẻ quả là khó khăn. Bởi thế sẻ chồng đành im lặng và chỉ còn biết nhủ thầm: “Thôi được rồi, mình cố nán chờ xem, nếu quả trứng thứ năm đích thực là quả trứng thì nay mai nõ sẽ phải nở ra một chú sẻ non…”.
Tất nhiên là đến kỳ trứng nở, ổ trứng của vợ chồng Sẻ Nâu chỉ nở ra được bốn chú sẻ non. Sẻ chồng khẽ rỉa mỏ vào lông đuôi vợ, rụt rè nói : “Mình thân yêu ơi, mình ấp trứng khéo léo thế nào mà quả trứng thứ năm của mình lại bị ung ?”. Sẻ vợ im lặng nhưng chỉ một lúc sau chị ta đã xòe rộng túm lông đuôi, cả hai cánh cũng xòe ra, chị ta xoay một vòng rồi đột ngột nói: “Mình ngốc lắm, quả trứng thứ năm do tôi đẻ ra đâu phải là quả trứng. Nó là một hòn sỏi. Một hòn sỏi chính cống !”. Sẻ chồng tròn xoe mắt, há mỏ ra : “Trời đất ơi, mình đẻ ra một hòn sỏi ? Tôi chưa hề nghe nói có chị sẻ nào đẻ ra một hòn sỏi!”. Sẻ vợ nhướn người lên, khẽ kêu “chẹc ! chẹc !” vẻ như vừa chê trách vừa thương hại anh chồng tội nghiệp và chị ta giảng giải hoàn toàn thản nhiên: “Mình hãy tưởng tượng xem, nếu tôi không đẻ ra một hòn sỏi thì trước đây, làm sao tôi hơn được chị Sẻ Vàng về số trứng ? Còn bây giờ, tuy chị ta cũng có bốn chú sẻ non như tôi nhưng phải thua kém tôi một hòn sỏi ! Rồi thiên hạ sẽ phải lác mắt đi vì tôi đã đẻ ra một hòn sỏi !”.
Thiên hạ, ở những nơi xa xôi nào, có ai nghe đồn thổi và bị lác mắt đi hay không, tôi không biết. Nhưng đàn gà mái tơ trong vườn nhà thì hình như có hơi bị lác mắt đu thật. Các cô nàng phục chị Sẻ Nâu quá, hết bàn tán xôn xao lại rủ nhau đến sát chân tường hồi, nghếch mỏ nhìn lên xem bộ dạng Sẻ Nâu ra vào cửa tổ như thế nào. Và các cô nàng bỏ rơi luôn chú Trống Tía… Trống Tía đang choai, trước đây cả đàn mái tơ vẫn lẵng nhẵng theo Trống Tía đi kiếm mồi. Thảng hoặc có cô nào lảng đi đâu xa, chú chàng chỉ cần “cục ! cục !” là cô nàng kia lại chạy theo liền… Trống Tía đâu có chịu cảnh mình bị bỏ rơi dễ dàng thế. Chú chàng đi tìm đàn mái tơ, lên giọng đàn danh thật oai vệ:
- Các cô gà bé dại của tôi ơi, các cô không thấy tôi mỗi ngày một phổng phao, bộ lông cánh dài ra, lông đuôi cong vút và tôi bắt đầu gáy được thẳng một hơi dài nữa chứ ! Nào, theo tôi đi kiếm mồi, có phải vừa no nê vừa vui vẻ không nào ! Mải mê làm gì với câu chuyện vớ vẩn của nhà chị Sẻ Nâu bé loắt choắt như… con chim sẻ ấy !
Các cô gà mái nhìn nhau, vẻ lúng túng. Mãi sau, một cô gà mái bạo dạn nhất đàn mới hơi đỏ mặt lên, líu ríu nói:
- Nhưng dù sao Trống Tía cũng chỉ là một con gà như mọi con gà. Còn chị Sẻ Nâu, chị ta đã đẻ được một hòn sỏi !
Trống Tía nghe mà uất nghẹn cổ. Nhưng rồi chú chàng cũng bình tĩnh lại được, chú chàng nghĩ: “Vậy mình cũng phải trở thành con gà khác mọi con gà !”. Và chú chàng hăm hở đi đến chân tường hồi nhà, hắng giọng thật to:
Chào chị Sẻ Nâu. Nghe nói chị đẻ ra được một hòn sỏi. Tôi mong được làm quen với chị và có lời chúc mừng chị !
Sẻ Nâu vẫn thu mình trong tổ, nói vọng xuống, rõ ra là hờ hững:
- Cảm ơn lời chúc mừng của anh !
Trống Tía vẫn không nản, càng hắng giọng to hơn:
- Tôi không chúc mừng suông đâu, mà có điều muốn đề nghị với chị. Chị hãy thả xuống đây cho tôi hòn sỏi !
- Thả xuống cho anh hòn sỏi ? Để anh làm gì mới được chứ ?
- À, cái đó là việc của tôi. Chị cứ yên tâm, tôi sẽ không làm gì để chị phải xấu hổ đâu.
Sẻ Nâu như là được kích thích, bấy giờ chị ta mới thò cổ ra ngoài cửa tổ:
- Nếu vậy thì được. Tôi tin lời anh. Với lại, thú thực với anh, tôi nổi tiếng đã quá đủ với cái hòn sỏi này rồi !
Từ trên đầu tường hồi, hòn sỏi rơi bộp ngay xuống trước mỏ Trống Tía. Nghe tiếng rơi “bộp” lập tức đàn gà mái tơ xúm lại ngay. Trống Tía đứng ưỡn ngực, một chân xòe bốn ngón đè lên hòn sỏi:
- Khoan đã các cô bạn, các cô chớ vội sán lại gần hòn sỏi. Trước hết tôi hãy hỏi các cô, trong họ hàng nhà gà có ai có ai từng nuốt được một hòn sỏi?
Vẫn cô gà bạo dạn nhất đám hơi đỏ mặt lên trả lời:
- Chẳng có ai, họ hàng nhà gà, quá lắm là nuốt được một hòn sạn nhỏ, mà cũng chỉ do ham mồi, nuốt nhầm phải đấy thôi !
- Vậy các cô hãy nhìn tôi cho kỹ nhé, kẻo lại bảo tôi nhầm lẫn !
Trống Tía cặp hòn sỏi giữa mỏ, khẽ vẫy một cái cho hòn sỏi văng ra, rồi lại cặp hòn sỏi, khẽ vẫy một cái nữa… cuối cùng chú ta mới ngửa mỏ lên, đẩy hòn sỏi vào trong cuống họng, nuốt cái “ực !”. Thế là chỉ trong chốc lát, tiếng tăm của Trống Tía đã lan tràn đi khắp vườn. Các cô gà mái tơ lại lẵng nhẵng bám theo Trống Tía. Ngay đến chị mái đang ấp trứng cũng nhảy ra khỏi ổ ; chị mái bận con thì dắt díu cả đàn gà con, lảng vảng tới gần Trống Tía để nhìn xem bộ dạng chú ta đi đứng đàng hoàng thế nào…
Tai hại thay, cái bộ dạng đi đứng đàng hoàng của Trống Tía không kéo dài được bao lâu. Hòn sỏi không tiêu đi được, bắt đầu hành hạ chú ta. Chú ta gầy rộc hẳn đi, bộ lông không nổi màu sặc sỡ, tiếng gáy nghẹn cộc dần… “Giá mà mình có thể tốn khứ được cái hòn sỏi khốn kiếp ở trong diều mình ra !”. Trống Tía thầm ao ước và chú ta lẳng lặng ra bờ ao, uống đầy một diều nước, đến mức cái diều căng phồng lên, tròn xoe như quả bóng nằm nơi cổ. Dưới ao có chị Vịt Bầu đang mò ốc. Vịt Bầu trông thấy Trống Tía, liền “cạp ! cạp !” kêu lên:
- Trời ơi, chú Trống Tía… cái diều của chú… chắc là chú vừa chén món gì quá mặn?
- Không ! - Trống Tía ấp úng. - Tôi… tôi trót dại nuốt một hòn sỏi và bây giờ tôi muốn uống thật nhiều nước để có thể ợ nó ra.
Vịt Bầu khệ nệ leo lên bờ cỏ, cái đầu khẽ lắc lư:
- Làm sao chú có thể ợ ra cả một diều nước lẫn một hòn sỏi, một cách êm thấm như thế được. Phải có cái gì đó làm chú đau đớn. Chẳng hạn như một cú đá vào giữa cái diều đầy nước của chú…
Trống Tía vội vàng ưỡn cái diều đầy nước về phía Vịt Bầu:
- Vậy chị làm ơn đá giúp tôi một cú đi !
Vịt Bầu rụt cổ lại:
- Họ nhà vịt chúng tôi chân ngắn lắm. Tốt nhất là chú tự đá vào cái diều của chú một cách thật thích đáng, như thế hiệu nghiệm hơn.
Trống Tía làm theo lời Vịt Bầu. Quả nhiên chú ta cảm thấy toàn thân nhộn nhạo, cái diều căng phồng dường như co thắt lại, nước trong diều ứa ra. Rồi sau đó cảm thấy rất rõ rệt có cái gì tròn tròn, rắn rắn chuyển vận ngược dần lên, trong cuống họng. Chú ta liền vươn cổ, há mỏ thật to, dồn hết sức lực kêu lên một tiếng “oác !”. Hòn sỏi bắn vọt lên không trung, như viên đạn pháo rót cầu vồng về phía đầu hồi nhà.
Hòn sỏi rơi xuống, đúng vào giữa lòng tổ của vợ chồng Sẻ Nâu. Sẻ chồng không hiểu mô tê gì bật kêu lên:
- Ô này hòn sỏi. Một hòn sỏi giống hệt như hòn sỏi mình đẻ ra!
Sẻ Nâu thì trái lại, chị ta nhìn rõ và biết hòn sỏi từ đâu rơi xuống. Chị ta cúi đầu, nói rất khẽ:
- Giá như chú gà choai ở dưới vườn kia, chú ta tiêu hóa đi được hòn sỏi thì tôi sẽ không bao giờ thú nhận với mình đâu. Bây giờ thì tôi buộc lòng phải thú nhận rằng chưa bao giờ tôi đẻ ra một hòn sỏi, chính là tôi tha nó ở ngoài bãi sông về.
***
Thế rồi Sẻ Nâu đã tha hòn sỏi, đem trả lại bãi sông. Chị ta đem trả lại vào lúc nào, tôi không biết đích xác. Còn hòn sỏi sau này có trải qua cuộc phiêu lưu mới nào nữa không, tôi càng không biết đích xác nên không dám vội trả lời.
Nguyễn Kiên
Nguồn: Chú đất nung, Nxb Kim Đồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét