Phạm Hổ làm thơ lục bát không nhiều, và chủ yếu dành cho người lớn. Tuy thi hứng nảy sinh trực tiếp từ việc cảm thụ vẻ đẹp thiên nhiên nhưng cuối cùng, nội dung thế sự lại lấn lướt, chủ đạo. Mặt khác, màu sắc cổ tích cũng là yếu tố làm nên vẻ riêng của thơ lục bát Phạm Hổ...
01 - CỔ TÍCH DẠ HƯƠNG
Thế là nàng hoá dạ hương
Đời đau thêm một nỗi buồn dở dang
Mùi hương vẫn rất nồng nàn
Vì Hoa vốn biết rằng chàng vẫn yêu...
Ẩn đâu từ sáng đến chiều
Đêm về, hương lại về theo... tìm người...
(1999)
02 - HOA QUỲNH NỞ...
Nhìn hoa quỳnh nở, nhớ ai
Người xinh đẹp vậy, lại tài làm thơ
Cuộc đời vật vã không ngờ
Nụ cười trên miệng, nỗi lo trong lòng
Quá yêu con, quá yêu chồng
Câu thơ nước mắt, ngập ngừng... ai hay!
Ép lòng vui với đắng cay
Tiếng đàn thơ bỗng đứt dây... ngang trời
Hương quỳnh thơm dưới trăng soi
Phải tâm hồn ấy thơm hoài, trần gian...!
(1999)
03 - CHUYỆN BỐN MÙA
Bốn mùa, bao chuyện buồn vui
Để cho người ở trên đời... bâng khuâng
Mùa xuân, có chuyện nàng Bân
May áo cho chồng Trời phải rét thêm
Mùa hè, có chuyện An Tiêm
Quả dưa hấu đỏ, trước thềm đảo hoang
Mùa thu, nước mắt hai hàng
Gặp nhau Chức Nữ, Ngưu Lang... nghẹn ngào!
Mùa Đông, gió bấc ào ào
Nhìn nàng Tô Thị non cao ngậm ngùi...
Bốn mùa, bao chuyện buồn vui
Để cho người ở trên đời... bâng khuâng...
(Rút từ tập Đi và đến, gần và xa, 2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét