Bộ phim Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh
vừa qua đã tạo kỷ lục về độ ăn khách ở
các phòng chiếu trong nước. Đến nay, bộ phim đoạt giải thưởng Bông Sen Vàng này đạt
doanh thu hơn 80 tỷ đồng. Trước thành công của tác phẩm được chuyển thể từ
truyện gốc của mình, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh rất kiệm lời khi nói về bộ phim.
Tuy vậy, trở về nước sau chuyến đi Mỹ dài ngày, anh có bài phỏng vấn chia sẻ
với VnExpress cảm nhận của mình.
- Anh xem phim "Tôi thấy hoa
vàng trên cỏ xanh" mấy lần và cảm xúc mỗi lần xem là như thế nào?
- Tôi
xem phim này tất cả là ba lần, lần đầu tiên vào cuối tháng 10. Xem lần đầu, tôi
không tránh khỏi cảm giác so sánh phim với truyện, mặc dù tôi không có ý định
đó, chỉ là do tâm lý tự nhiên thôi. So sánh như vậy, có phần bất công cho phim.
Vì bất cứ ai nếu đã đọc truyện rồi (huống hồ gì tôi là tác giả) đều cảm thấy
phim thiếu chỗ này, thừa chỗ kia so với tác phẩm văn học. Giống như người Quảng
đi ăn mì Quảng vậy. Lớn lên, ăn mì Quảng ở bất cứ đâu cũng không thấy ngon bằng
tô mì mẹ nấu hồi bé. Không hẳn tô mì hôm nay dở hơn, chẳng qua cái gì ban đầu
khi đã in sâu vào ký ức rồi lập tức trở thành một nỗi ám ảnh, biến thành một
tiêu chuẩn, một thước đo vô hình, bất cứ cái gì khác đi một chút so với ấn
tượng đầu tiên cũng thấy không ổn.
Nhưng lần sau, khi cảm giác so sánh
nhạt đi, đi xem phim như xem một tác phẩm độc lập, tôi thấy phim hay hơn so với
khi xem những lần đầu.
- Bộ phim đã đáp ứng mong chờ gì ở
anh?
- Tất nhiên tôi không mong chờ phim
sẽ giống hệt như truyện, vì điều đó xưa nay chưa từng xảy ra trên thế giới. Tôi
chỉ tò mò muốn biết đạo diễn Victor Vũ kể lại câu chuyện của tôi bằng điện ảnh
như thế nào. Mặc dù có một số chỗ làm chưa tới, ví dụ câu chuyện "công
chúa - đức vua" phim không diễn tả được hết sắc thái lung linh của nó, hay
phim chưa lý giải thấu đáo nguyên nhân vụ cháy nhà của bé Mận. Nhưng nhìn chung
tôi cho rằng phim đã thành công trong việc chạm được vào trái tim của số đông
người xem. Chọn bài hát Thằng Cuội làm nhạc nền của phim theo tôi là một
lựa chọn thông minh.
Victor Vũ là người sinh ra và lớn
lên ở Mỹ mà làm được bộ phim như thế về thôn quê Việt Nam là điều đáng ngạc
nhiên.
- Truyện "Tôi thấy hoa vàng
trên cỏ xanh" là một trong các tác phẩm hiếm hoi anh khắc họa cái ác. Cái
ác nằm trong truyện dễ được cảm nhận hơn vì gắn với diễn biến tâm lý nhân vật.
Còn qua ngôn ngữ điện ảnh, anh thấy Victor Vũ khắc họa cái ác của nhân vật như
thế nào?
- Đạo
diễn đã có ý thức tiết chế phần "cái ác" trong truyện. Tôi nghĩ đó là
cách xử lý đúng đắn. Cảnh Thiều trong cơn ghen giận đã đánh Tường chẳng hạn, mô
tả bằng hình ảnh sẽ gây sốc hơn so với khi diễn đạt bằng con chữ nên khi lên
phim đạo diễn cân nhắc về mặt liều lượng là một tính toán hợp lý. Chưa kể, so
với tác phẩm văn học, tác phẩm điện ảnh không có ưu thế hơn về mặt diễn giải
nội tâm nên nếu đạo diễn để “cái ác” sổng ra mà không có đủ điều kiện bộc lộ
đầy đủ sự sám hối của nhân vật như ngôn ngữ văn chương vẫn làm rất tốt thì “cái
ác” sẽ vô tình được nhân lên gấp đôi.
- Khi xem phim, cảnh nào làm cho anh
xúc động nhất?
- Những cảnh gợi cho tôi nhớ đến
tuổi thơ của mình đều là những cảnh xúc động đối với tôi.
- Anh đã góp ý gì cho đoàn phim
trong quá trình thực hiện?
- Trước
khi làm phim, Victor Vũ có gặp tôi và hỏi
một câu tương tự. Tôi chỉ nói Victor Vũ cứ làm phim theo đúng như những gì anh
ấy cảm nhận. Trong quá trình làm phim, có chỗ nào anh ấy cảm thấy vướng mắc thì
tôi sẽ góp ý, nếu không thì thôi, anh ấy chỉ cần giữ được tinh thần và thông
điệp của cuốn tiểu thuyết là được.
- Anh có đọc trước kịch bản chuyển
thể không?
- Trước
nay, đã có nhiều tác phẩm của tôi được chuyển thể thành phim nhưng thú thật tôi
chưa bao giờ đọc các kịch bản chuyển thể, dù các nhà biên kịch có gửi cho tôi
nhờ tôi góp ý. Chỉ vì tôi quan niệm mỗi độc giả đều cảm nhận cuốn sách theo
cách của mình. Nhà sản xuất, nhà biên kịch, đạo diễn... cũng là những độc giả.
Ngay cả tôi, khi cuốn sách được in
ra, tôi cũng chỉ là một độc giả của cuốn sách như bao độc giả. Chỉ khác ở chỗ
tôi là độc giả đầu tiên. Khi đặt dấu chấm cuối cùng lên trang sách, tôi không
còn thẩm quyền để phát ngôn, chẳng hạn "phải hiểu chỗ này như thế
này", "ý tôi là như thế kia"… và khi cuốn sách được in ra hàng
vạn bản, nó đã có cuộc sống riêng của nó, lúc đó nó đã thuộc về công chúng. Nếu
tôi bảo phải hiểu cuốn sách là A nhưng người đọc cứ muốn hiểu là B thì tôi cũng
không thể áp đặt được. Đó là tính dân chủ trong cảm thụ văn chương và khoảng
trống văn bản trong tác phẩm của nhà văn luôn có chỗ cho óc sáng tạo và trí
tưởng tượng của bạn đọc.
Tôi tin rằng khi chuyển thể tác phẩm
Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, đạo diễn Việt Linh đã nhìn câu chuyện
này theo cảm quan cá nhân của chị. Và khi Victor Vũ đọc cuốn tiểu thuyết của
tôi và kịch bản của chị Việt Linh, anh ấy cũng lại nhìn câu chuyện dưới thứ ánh
sáng riêng của anh ấy.
- Vì lý do gì anh không thích can
thiệp vào công việc của đạo diễn?
- Tôi
muốn can thiệp cũng không được, và tôi nghĩ cũng không nên làm thế. Vì trong
các phân khúc này (nhà văn - biên kịch - đạo diễn), cảm thụ của đạo diễn là
quan trọng nhất, vì đó là người trực tiếp chọn diễn viên, chọn âm nhạc, chọn
bối cảnh và nhất là chọn cách kể câu chuyện như thế nào. Nếu tôi muốn tham gia
đến nơi đến chốn để bộ phim đúng theo ý mình, tôi phải góp ý tất cả các khâu
chứ không chỉ là góp ý kịch bản, nhưng đó không phải là lãnh vực mà tôi am
hiểu. Và nếu “nhảy xổ” vào như vậy, tôi không còn là nhà văn nữa mà đã là một….
phó đạo diễn mất rồi. Dù sao tôi vẫn luôn nghĩ rằng mỗi người chỉ có thể cày
tốt trên mảnh ruộng của mình. Tôi thuộc về mảnh ruộng văn chương và tôi biết
mình nên dừng lại ở lằn ranh nào. Nhà văn hãy cố làm tốt việc viết văn và hãy
để đạo diễn làm công việc của họ. Tôi chỉ nghĩ giản dị như thế.
- Anh nghĩ sao nếu nói sự đón nhận
nồng nhiệt của công chúng với bộ phim "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ
xanh" là thành công của anh ở một khía cạnh khác?
- Nói cho chính xác thì đây là thành
công của đạo diễn Victor Vũ. Đây là tác phẩm của anh ấy. Nếu thành công thì tôi
chỉ thành công với tác phẩm văn học.
- Điều lớn nhất anh thấy bộ phim mang
lại là gì?
- Đó
có lẽ là nó cho thấy nhu cầu đa dạng của khán giả. Khán giả điện ảnh hôm nay
không chỉ cần tiếng cười hay những cảm giác mạnh. Có những nhu cầu sâu xa về
mặt tâm hồn. Nhu cầu này không nổi lên trên bề mặt, nhưng nó vẫn hiện diện
trong tâm tư con người Việt Nam. Nó mỏng manh mơ hồ như sợi tơ, nhưng nếu các
nhà làm phim biết cách chạm tới, nó sẽ ngân lên.
- Tiền tác quyền anh nhận khi tác
phẩm này được chuyển thể thành kịch bản phim là 40 triệu. Việc phim ăn khách
tác động đến tiền tác quyền này ra sao?
- À, đó là số tiền cố định, trả một
lần, không liên quan đến doanh số của bộ phim.
- Vậy anh có thấy mình bị thiệt
thòi?
- Góp
phần đem đến cho công chúng một bộ phim giàu cảm xúc như thế, tôi thấy vui hơn
là thấy thiệt thòi.
- Nếu được, anh muốn tác phẩm nào
của mình được chuyển thể thành phim?
- Bộ truyện Chuyện xứ Lang Biang.
Tôi nghĩ tác phẩm này là một thách thức đối với các nhà làm phim. Đã có ít nhất
ba đạo diễn nói với tôi là họ rất muốn dựng bộ truyện này thành phim nhưng họ
rất e ngại phần kỹ xảo.
- Anh đang viết cuốn sách nào?
- Tôi
đã viết xong tác phẩm mới hồi tháng 8. Nếu không có gì thay đổi, tác phẩm này
sẽ ra mắt ngày 28/2/2016.
Thoại Hà thực hiện
Báo VnExpress, Thứ tư, 30/12/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét