Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

THẦY LANG HAI MẶT




"Truyện ngắn Thầy lang hai mặt của Nguyễn Thị Bích Nga có giọng văn hóm hỉnh, linh hoạt và sử dụng ngôn ngữ để cuốn hút người đọc" (Hồ Anh Thái)

Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng chẻ củi mạnh mẽ từ phía sau nhà đều đặn vọng vào bên trong. Hôm nay chủ nhật, được nghỉ cuối tuần, ba Luân sốt sắng thanh toán mớ củi cao su chất cao để mẹ Luân xài dần trong những ngày sắp tới.

Bộp! Bộp! Bộp!

Luân dẹp mấy món đồ chơi bằng nhựa sang một bên, tửng tửng đi ra phía sau nhà nhìn ba chẻ củi. Ông ở trần, vận chiếc quần đùi bằng vải dày, thô, đi chân không. Tay trái ông dựng đứng khoanh củi cao su, tay phải ông cầm chặt cây rựa sáng loáng, giơ lên thật cao và bổ xuống thật mạnh. Những thanh củi cao su được chẻ xong, có hình dáng như những ống xương bò, đều tăm tắp.

Ba Luân chất hết mớ củi vào trong một góc bếp. Xong xuôi, ông mang cây rựa đi cất và chuẩn bị đi tắm. Thấy vắng bóng người, hai con dế mèn từ trong hốc cây bò ra ngoài rồi loay hoay thám thính chung quanh. Con dế đen bóng tên là Siu. Con dế nâu đậm tên là Bon-nơ.

Dế Siu nói với dế Bon-nơ:

- Tao đói bụng rồi. Để tao đi kiếm cơm nguội ăn.

- Nồi cơm nguội đậy nắp kín rồi, làm sao mày mở nắp ăn được?

- Không ăn cơm trong nồi thì tao ăn cơm thiu trong chén. Tụi mình lại sàn nước đi mày.

Hai con dế bò tới sàn nước, leo lên đống chén dĩa dơ chưa rửa, tìm những hột cơm thiu còn dính quanh miệng chén để ăn. Ăn hết năm hay sáu hột cơm thiu, hai con dế đột nhiên lớn phổng lên cho tới khi chúng bằng nắm tay của Luân mới chịu dừng lại. Nhìn hai con dế khổng lồ, Luân hoảng sợ, vội vàng gọi ba mẹ vào:

-Uơ… uơ…

Dế Siu hỏi dế Bon-nơ:

- Thằng nhỏ bị gì vậy?

- Nó bị bịnh không có trí nhớ bẩm sinh. Nó hổng biết nói.

- Vậy làm sao nó hát được?

- Thì thôi chứ sao. Tao với mày hát cũng được rồi.

Thế là dế Siu và dế Bon-nơ bò trở lại đống củi cao su, leo lên tận thanh củi xếp cao nhất, đứng xếp hàng như đứng trên sân khấu, vừa kéo đàn vĩ cầm vừa cất tiếng hát:

“Cuộc đời mới đáng yêu làm sao!
Chúng ta cứ ca hát và rong chơi!
Nào, ai đang buồn, đến đây nghe chúng tôi hát!
Lau sạch nước mắt rồi cùng hát theo!”

Có tiếng chân chạy huỳnh huỵch, rồi ba Luân xuất hiện trong nhà bếp với thân người còn ướt sũng, nước và xà bông trắng xóa chảy ròng ròng:

-Gì vậy con? Sao con la dữ vậy?

-Uơ… uơ…

- Con đói bụng hả? Tội nghiệp. Lát mẹ con cho con ăn cơm heng? Con làm ba hết hồn.

Ba Luân vội vàng quay trở về nhà tắm. Luân muốn nói cho ba nó biết hồi nãy không phải nó la, mà có hai con dế khổng lồ trong bếp, chúng vừa song ca bản nhạc rất hay. Nhưng nó không thể nói được. Dế Siu có vẻ ái ngại cho Luân, bèn nói với dế Bon-nơ:

- Tao muốn nó tập hát với tụi mình quá.

- Nó đâu biết nói đâu mà mày đòi nó tập hát?

- Vậy tao phải tìm cách cho nó nói.

Dế Siu đập cánh vù vù, bay vèo từ trên nóc đống củi cao su xuống. Nhìn nó giống con quạ đen chứ chẳng có vẻ gì là con dế mèn cả. Nó bám vào vành tai Luân, cắn mạnh một phát khiến Luân giật nảy người, la hét: “Uơ… uơ…” rồi òa ra khóc. Dế Bon-nơ gào lên:

- Trời đất! Mày làm gì vậy? Sao mày cắn nó?!

- Tao cắn để cho nó nói…

- Mày khùng quá! Nó bị bịnh không biết nói! Mày phải chữa bịnh cho nó trước! Mày cắn nó, chỉ tội nghiệp cho nó thôi!

Vành tai của Luân bị cắn chảy máu. Một giọt máu đỏ tươi loang ra. Dế Siu nhấm nhấm giọt máu và khen “ngọt như chè”. Nhưng kỳ lạ thay, sau khi Dế Siu liếm hết giọt máu thì vóc dáng Luân bắt đầu bị thu nhỏ lại. Thân người Luân chỉ bằng đứa trẻ sáu tuổi, năm tuổi, hai tuổi, một tuổi, rồi bằng con búp bê, rồi bằng chai xá xị, và cuối cùng thân người Luân chỉ còn bằng một lon bia!

Dế Bon-nơ bật cười khanh khách. Nó vỗ cánh bay vù xuống đất. Lúc này hai con dế và Luân giống như ba đứa bạn thân đang chơi trò “rồng-rắn-lên-mây” với nhau. Luân rượt, hai con dế núp. Dế Siu rượt, Luân và dế Bon-nơ núp. Dế Bon-nơ rượt, Luân và dế Siu núp. Lần đầu tiên trong đời, Luân cảm thấy vui đến vậy, được cười thỏa thuê đến vậy. Nó ngửa mặt, thốt ra những âm thanh ngu ngơ: “Uơ… uơ…”.

Dế Siu chợt nhớ, nó nói to:

-Tụi mình phải dẫn thằng Luân đi chữa bệnh!

Dế Bon-nơ gợi ý:

- Dẫn nó đến chỗ thầy lang hai mặt heng?

- Ừa, tụi mình dẫn nó đến chỗ thầy lang hai mặt. Bệnh nào thầy lang cũng chữa khỏi, huống gì cái bệnh “bèo bọt” này!

Dế Siu đồng ý với dế Bon-nơ ngay.

Hai con dế kéo Luân đi vào một cái hang nhỏ dẫn sâu xuống dưới nền nhà. Càng đi xuống, lòng hang càng sáng rực như ban ngày. Cuối cùng, lòng hang mở rộng ra thành một căn phòng vuông vức và rộng rãi. Trong phòng có bốn cái giường kê sát vách và một cái bàn đặt ở ngay chính giữa. Thầy lang là một chú lùn, mập tròn và lùn tịt, có cái mặt màu xanh lá cây, đang ngồi chễm chệ phía sau bàn.

Thấy hai con dế dẫn Luân đi vào, thầy lang hỏi ngay:

- Bệnh nhân này bị gì đây?

Dế Siu nhanh nhảu đáp:

- Thưa thầy, nó bị bịnh không có trí nhớ bẩm sinh. Nó hổng biết nói.

Thầy lang “hừ” một tiếng, dùng hai tay vặn ngược cái đầu, cho cái mặt màu xanh lá cây , quay ra sau, cái mặt màu xanh da trời quay ra trước.

Mặt xanh da trời nhìn Luân chăm chú rồi nói:

- Sức khỏe tốt. Chỉ bị nghẽn mạng ở khu vực tiếng nói. Cho bệnh nhân ăn một lưỡi két và một lưỡi nhồng, sau đó bệnh nhân tha hồ hát với hò.

Thầy lang vặn ngược cái đầu, cho cái mặt màu xanh da trời quay ra sau, cái mặt màu xanh lá cây quay ra trước.

Mặt xanh lá cây nhíu mày, lắc đầu:

- Ăn lưỡi két với ăn lưỡi nhồng không si-nhê đâu. Phải nhét 4 hột long não vào đầu bệnh nhân thì mới hy vọng chữa khỏi.

Thầy lang vặn ngược cái đầu, cho cái mặt màu xanh lá cây quay ra sau, cái mặt màu xanh da trời quay ra trước.

Mặt xanh da trời chắc lưỡi:

- Lần trước còn mấy hột long não nhét hết vô đầu một bệnh nhân bị tai nạn giao thông rồi! Thay bằng bốn viên mã não nhé? Mã não cũng tốt bằng long não.

Thầy lang vặn ngược cái đầu, cho cái mặt màu xanh da trời quay ra sau, cái mặt màu xanh lá cây quay ra trước.

Mặt màu xanh lá cây nhìn vào trong ngăn tủ, gật gù ra chìu hài lòng rồi ngước lên nói với hai con dế:

- Ừ. May quá. Ta còn bốn viên mã não. Hai đứa mi cho bệnh nhân nằm lên giường đi.

Dế Siu và dế Bon-nơ dẫn Luân tới một cái giường trống. Hai con dế nhấc bổng nó lên rồi quăng bịch xuống giường. Luân vừa đau, vừa sợ nên hả miệng khóc “Uơ… uơ…”. Dế Bon-nơ dỗ dành nó:

- Nín đi. Thầy lang chữa bệnh xong là nói được ngay.

Thầy lang hai mặt nhảy phóc xuống ghế. Lúc này, nhìn thầy lang lùn tịt như một trái bí đao biết đi. Đến chỗ Luân nằm, thầy lang giơ bàn tay phải lên, thổi phù phù vào ngón tay trỏ rồi chọt xuống đỉnh đầu nó. Thầy lang lấy từng viên mã não trong túi áo ra, nhét vào đầu Luân qua lỗ thủng đó. Một. Hai. Ba. Bốn. Xong. Thầy lang cúi xuống, thổi phù phù. Da đầu ở chỗ đó liền lại như cũ.

Hai con dế đồng loạt vỗ tay, nhảy nhót, biểu lộ sự khen ngợi.

Chỉ sau vài phút, bốn viên mã não làm tròn nhiệm vụ của nó, tự động biến thành một bộ não mới khác thay thế cho bộ não cũ đã hư hỏng!

Luân mở mắt ra, chơm chớp nhìn thầy lang rồi nói:

- Cháu cảm ơn thầy lang đã chữa bệnh cho cháu.

Thầy lang làm bộ trề môi:

- Có gì đâu nhóc… Bệnh nặng cỡ nào ta cũng chữa được huống gì bệnh “bèo bọt” này…

Dế Siu hỏi:

- Bây giờ nó hát được không thầy lang?

- Được chứ. Thôi, bọn mi dẫn bệnh nhân về đi, rồi muốn hát gì thì hát.

- Dạ. Hihi. Hai đứa con cảm ơn thầy lang.

Hai con dế vừa kéo tay Luân ra ngoài, thì thầy lang gọi giật lại:

- Ê? Tiền công đâu hai đứa? Tính xù hả hai đứa?

Dế Siu chưa kịp trả lời thì thầy lang vặn ngược cái đầu, cho cái mặt màu xanh lá cây quay ra sau, cái mặt màu xanh da trời quay ra trước.

Mặt xanh da trời nói như thông cảm:

- Hai đứa nó là dân “hát chùa” mà, lấy tiền đâu mà trả? Với lại mấy viên mã não cũng chẳng đáng bao nhiêu!

Thầy lang vặn ngược cái đầu, cho cái mặt màu xanh da trời quay ra sau, cái mặt màu xanh lá cây quay ra trước.

Mặt màu xanh lá cây thở dài, ra hiệu cho hai con dế đi đi:

- Ừ, thôi, hổng có tiền thì thôi, lần khác trả tiền cũng được…

Ba đứa theo lòng hang chui lên trên mặt đất, hoàn toàn trở thành ba nhân vật mới mẻ và khác hẳn. Luân nói chuyện huyên thuyên như con chim két, như con chim nhồng. Dế Siu phải hét lên để xì-tốp nó, không cho nó nói nữa:

- Bây giờ tụi mình tập hát một bài trước khi chia tay nè! Luân có thích hát chung với Siu và Bon-nơ không?

Luân cuời toe toét:

- Thích lắm. Hai bạn dạy mình hát nghen.

Thế là ba đứa chui trong bụi lá lốt um tùm, ca hát om sòm với nhau cho đến khi Luân nghe tiếng ba mẹ nó kêu réo “Luân ơi! Vô ăn cơm!” nó mới giật mình im bặt. Nó thì thào với hai con dế:

- Mình phải vô ăn cơm, kẻo ba mẹ không thấy mình sẽ lo lắng lắm.

Hai con dế bịn rịn trả lời:

- Ừ, tạm biệt Luân nhé.

- Cảm ơn Siu và Bon-nơ rất nhiều. Nhờ có hai bạn, bây giờ Luân có thể nói chuyện được rồi.

- Nếu cần gì, Luân cứ gọi Siu và Bon-nơ nhé?

Khi Luân đi được vài bước, dế Bon-nơ hét lên:

- Khoan, làm sao Luân lớn lên như cũ bây giờ?

Dế Siu nhe răng cười:

- Dễ ẹc mà…

Nói xong, dế Siu phóng người tới, cắn vào tai Luân một cái thật đau khiến Luân phải hét lên: “Ui da!”. Nghe Luân kêu lên như vậy, hai con dế cùng bật cười rích rích.

Năm phút sau, Luân có mặt nơi bàn ăn. Nó vui vẻ hét toáng lên:

- Ba mẹ ơi! Bây giờ con biết nói, con biết hát rồi nè!

Ba mẹ Luân mở to mắt ra nhìn nó, và ba Luân ngạc nhiên đến mức ông làm rơi cả cái đầu gà xuống chén cơm…

NGUYỄN THỊ BÍCH NGA

(Giải Nhất trong cuộc thi Vận Động Sáng Tác cho Trẻ Em do Hội Nhà Văn Hà Nội - Nhà Xuất Bản Kim Đồng và Hội Nhà Văn Đan Mạch tổ chức vào tháng 12.2008 tại Hà Nội).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét