"Thơ Hoàng Hiếu Nhân là thế. Rất sắc sảo và thông minh. Ngôn ngữ chắt lọc. Cấu tứ chặt chẽ. Đặt thơ anh bên cạnh thơ của bạn bè cùng trang lứa, viết về cùng một đề tài, mới thấy anh có một tư duy vượt trội..."(Trần Đăng Khoa).
Qủa đất sinh ra mặt trời giữa biển khơi
Trên giường biển mặt trời đã mọc đầy râu đỏ
Mây trắng tặng mặt trời khăn quàng cổ
Mặt trời từ biệt mẹ lên đường.
Không ai thương mẹ bằng mặt trời thương quả đất
Đi suốt ngày vẫn chiếc hôn nóng rực
Những chiếc hôn đêm tối vẫn ấm lòng
Con không lặn bao giờ dù đêm tối mênh mông.
Đêm Trường Sơn mặt trời xuất hiện
Những chiếc xe mang con mắt mặt trời ra tiền tuyến
Những loạt đạn mang lửa mặt trời đốt máy bay
Những ánh mắt mang tia sáng mặt trời xuyên đêm dày
Những trái tim mang sức sống mặt trời đi tìm giặc
Thương mẹ vô cùng nên mặt trời không bao giờ tắt.
Hoàng Hiếu Nhân
1969
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét