(LNK). Phạm Hổ có hai bài thơ Soi gương, một cho trẻ em và một cho người lớn. Bài cho trẻ em dí dỏm: "Một đứa khóc đủ rồi/Soi chi thành hai đứa"; còn bài này thì thâm trầm, triết lí...
“Là tôi, chẳng phải là tôi
Tôi chỉ một, đâu có đôi thế này?
Gương ai, soi bỗng thấy gầy
Gương ai, soi lại thấy đầy đặn ra?
Soi gương thấy cái bên ngoài
Trả lờiXóaCái bên trong, chỉ ta thôi, thấy mình!