(TTO) - Người lớn đọc truyện cổ tích để ôn lại tuổi ấu thơ, nhớ về ngày thuở nhỏ, nhớ rằng có những tài sản vô giá của một đứa trẻ ta cần giữ lấy (hoặc tìm lại): sự nhân hậu, lòng bao dung và niềm tin.
Muốn
viết về một cuốn sách đã thay đổi cuộc đời mình, tôi dành cả buổi tối để soạn lại
kệ sách. Nhiều cuốn sách được tôi lấy ra, mân mê lớp bìa, giở đọc từng trang,
tôi xem lại những đoạn mình yêu thích nhất và cảm thấy thật quá phân vân giữa
những tựa sách hay, nổi tiếng và hiển nhiên đã thành công trong việc thay đổi
rất nhiều người, trong đó có cả tôi.
Không
phải một cuốn sách tạo nên “tôi” mà là rất nhiều cuốn sách cùng làm việc đó,
mỗi cuốn sách góp một chút, gom lại làm giàu tâm hồn và suy nghĩ tôi mỗi ngày.
Vậy chọn cuốn nào đây? Thật khó nghĩ!
Thế
rồi cuốn sách nằm khiêm nhường và lặng lẽ ở góc kệ khiến tôi chú ý. Một cuốn
sách đã lâu lắm tôi không đọc lại. Cuốn sách định hình tâm hồn tôi từ những
ngày bé xíu, trước khi những cuốn sách khác kịp đến và tạo thêm những đổi thay.
Nằm trong góc là cuốn sách với bìa đã cũ: “Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam”.
Cuốn
sách đầu tiên
Tôi
gọi “Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam” là cuốn sách đầu tiên của mình vì cuốn
sách ấy đã kể cho tôi nghe những câu chuyện, đã dạy tôi những bài học đầu tiên
trong đời từ trước cả khi tôi biết đánh vần.
Ngày
tôi bé xíu, cha tôi vẫn giở sách ra mỗi ngày và đọc cho tôi nghe những lúc ngủ
trưa. Tôi đã nằm trong lòng cha, nghe đi nghe lại những câu chuyện đến mức tôi
thuộc làu từng câu chữ. Năm 3 tuổi, tôi cầm cuốn sách kể vanh vách chuyện nàng
Tô Thị trong Hòn Vọng Phu.
Cha
mẹ tôi ngạc nhiên vì làm sao tôi biết chữ. Thật ra tôi không nhìn chữ để đọc,
tôi đọc bằng trí nhớ tất cả những câu chuyện đã đi vào lòng một đứa trẻ: Thạch
Sanh - Lý Thông, sự tích Thạch Sùng, Cây tre trăm đốt…
Tôi
đón nhận những câu chuyện cổ tích bằng tâm hồn trong veo nhất của một đứa trẻ.
Khi mà tôi chưa lý trí đến mức phân định rạch ròi ranh giới giữa những trang
sách và cuộc sống thực tế. Tôi tin rằng trên đời này đúng là có một cô Tấm chui
ra từ quả thị, sống đâu đó ở gần nhà tôi.
Tôi
tin tất cả những câu chuyện trong sách là có thật và sẵn sàng khóc nấc khi nghe
kết thúc bi thương của Mỵ Châu - Trọng Thủy. Tôi đã sống với những câu chuyện,
như thể Tấm, Cám, Thạch Sanh, Sọ Dừa là hàng xóm, là bạn của tôi và tôi là một
phần trong thế giới của họ.
“Kho
tàng truyền cổ tích Việt Nam” là cuốn sách đầu tiên cha mẹ mua cho tôi với một
hy vọng rằng tôi sẽ lớn lên và yêu sách, sẽ thành một người tốt và viết lên một
kết thúc có hậu cho mình.
Lớn
hơn một chút, tôi bắt đầu học chữ. Tôi lại học đánh vần với cuốn sách này.
Những dòng chữ trong “Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam” trở thành những từ đầu
tiên tôi chật vật ghép lại. Những câu chuyện với ngôn ngữ đơn giản, nội dung
không hề phức tạp lại đi vào hồn tôi lần nữa.
“Kho
tàng truyện cổ tích Việt Nam” trở thành một phần tuổi thơ của tôi.
Người
lớn và cổ tích
Trẻ
con đọc truyện cổ tích là điều vốn quen thuộc. Còn người lớn thì sao? Bao nhiêu
người lớn còn đọc truyện cổ tích? Bao lâu rồi tôi chưa đọc truyện cổ tích?
Tôi
không còn là một đứa trẻ 3 tuổi, điều duy nhất tôi tiếc nuối là mình chẳng còn
ngây thơ. Không còn đủ ngây thơ để xem Tấm, Cám là hàng xóm. Không còn đủ ngây
thơ để tin vào bà tiên, ông bụt. Đã bắt đầu hoài nghi và hiểu rằng trong đời
không phải câu chuyện nào cũng kết thúc có hậu và các nhân vật không phải lúc
nào cũng sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.
Đó
là lý do cuốn sách “Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam” đã bị xếp vào góc kệ lâu
đến như vậy. Tôi giở cuốn sách ra và đọc để ôn lại kỷ niệm nhiều hơn để học
những điều mới. Vậy mà tôi lại bị bất ngờ. Những câu chuyện cổ tích năm 3 tuổi
giờ trở nên lạ lẫm hẳn với một “tôi” ở năm 21.
Lạ
như thể đó là những câu chuyện mới hoàn toàn, những câu chuyện tôi chưa từng
đọc qua. Cùng một câu chuyện, tôi của năm 3 tuổi và tôi 21 tuổi lại nhìn nhận
và hiểu theo những cách khác nhau.
Những
câu chuyện cổ tích chưa bao giờ xưa cũ, ngày hôm nay nó lại dạy tôi những bài
học của người lớn. Chuyện nàng Tấm xinh đẹp, chăm chỉ bị mẹ kế và Cám hãm hại
bao phen vẫn lấy được hoàng tử dạy tôi rằng ai mưu cầu hạnh phúc đều có quyền
được hạnh phúc và sẽ được hạnh phúc.
Chuyện
“Ăn khế trả vàng” dạy tôi sống trên đời không được tham lam và giữa cuộc đời
nhiều cám dỗ, danh vọng và tiền tài hãy biết đâu là điểm dừng của mình.
Sự
tích “Trầu Cau” lại dạy tôi phải bình tĩnh xem xét mọi câu chuyện, tình huống.
Mọi thứ đôi khi sẽ không diễn ra như mình suy diễn và một phút bốc đồng sẽ tạo
nên bi kịch.
Cuốn
sách “Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam” năm xưa của tôi đã được tái bản nhiều
lần, in đi in lại trong nhiều năm qua. Đôi khi được tổng hợp thêm nhiều truyện
mới, lúc lại được tách ra thành những cuốn sách nhỏ. Được nằm dưới nhiều cái
tên “Tuyển tập truyện cổ tích”, “Những truyện cổ tích hay nhất”. Được in trên
giấy tốt hơn, có bìa đẹp hơn, được vẽ minh họa.
Dù
dưới dáng dấp nào, tôi vẫn mong những câu chuyện cổ tích ấy sẽ không phai mòn
theo năm tháng, sẽ vẫn đẹp đẽ và tràn đầy niềm tin, sẽ đi vào lòng các em nhỏ
một cách đơn giản, nhẹ nhàng mà sâu sắc nhất.
Tôi
chắc rằng một ngày nào đó tôi sẽ lại đọc những câu chuyện cổ tích cho những đứa
con của mình và có thể sau đó con tôi lại đọc cho cháu của tôi. Cứ như thế,
cuốn sách của những câu chuyện cổ tích đã thay đổi cuộc đời ta ngay từ khi
chúng ta là những đứa trẻ.
Tôi
đang tự hỏi: bao nhiêu người sau khi đọc những dòng này trong ngày nghỉ
cuối tuần sẽ bước lại kệ sách cũ nơi góc nhà và giở ra đọc lại những
câu chuyện cổ tích?
Ngay
cả khi tôi không còn là một đứa trẻ, cuốn sách với những câu chuyện cổ tích vẫn
không ngừng chạm đến và thay đổi tôi. Một người lớn đọc truyện cổ tích để ôn
lại tuổi ấu thơ, để nhớ về ngày nhỏ, nhớ rằng có những tài sản vô giá của một
đứa trẻ ta cần giữ lấy (hoặc tìm lại): sự nhân hậu, lòng bao dung và niềm tin.
ĐẶNG HUỲNH MAI ANH
Nguồn: Báo Tuổi trẻ, 10/1/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét