MỘT LÁI BUÔN ĐI MUA HÀNG, khi trở về nhà thì trời đã muộn. Thế là anh ta bước vào một quán trọ nhỏ, đặt tay nải đựng hàng hoá ở một góc quán, bảo nữ chủ quán làm cơm chiều cho mình, và cho nghỉ trọ một đêm.
Nữ chủ quán vừa làm cho anh ta món ăn, vừa nghĩ ngợi: "Chẳng hiểu trong tay nải của người khách chứa những thứ gì? Kể mà rơi cả vào tay mình...".
Bà ta chạy tới người chồng đang làm việc ở bên trong, nói khẽ:
- Trong tay nải rất to của người lái buôn hẳn không ít thứ hàng. Có cách gì để anh ta đi khỏi mà tay nải để lại quán nhà mình không?
Người chồng đáp:
- Thật là đơn giản! Cho anh ta uống một ít nước cỏ tuý tâm là xong. Ai uống thứ nước đó cũng quên hết mọi thứ. Khi anh ta ra khỏi quán, chiếc tay nải sẽ quên mang theo cho mà xem.
Nữ chủ quán nghe chồng nói vậy bèn chạy đi hái về rất nhiều cỏ tuý tâm, đem nấu trong bình cà phê, sau đó nhỏ ra ba giọt nước cỏ tuý tâm vào trong cốc rượu, mang tới cho người lái buôn uống.
Người lái buôn ăn no, uống say, rồi đi ngủ ngay.
Vợ chồng chủ quán cũng về phòng họ nhưng rồi họ chẳng sao ngủ được, cứ to nhỏ chuyện trò suốt đêm về việc chi tiêu thế nào khoản của cải bất ngờ có thể có được ấy.
Cho tới khi trời sáng, vợ chồng chủ quán mới ngủ thiếp đi. Khi ánh nắng ban mai rọi vào mắt họ, họ trở mình, thức dậy.
Nữ chủ quán bước tới ngoài cửa phòng ngủ của người lái buôn, rồi cuống lên gọi chồng:
- Ông chỉ phét lác, đánh lừa tôi. Ông trời đánh thánh vật ơi, cỏ tuý tâm của ông có tác dụng gì thế này: chiếc tay nải chẳng thấy đâu, mà người lái buôn cũng đi mất rồi!
- Thế à? Chiếc tay nải đã mang đi thì hẳn phải có thứ gì khác để lại chứ? Cỏ tuý tâm nhất định phải có tác dụng! - Người chồng nói với giọng rất tự tin, như đinh đóng cột vậy.
- Tôi nói cho ông biết, hắn ta chẳng quên gì sất! - Nữ chủ quán tru tréo lên.
- Không thể có chuyện đó. Đã ăn phải canh tuý tâm thì phải quên! - Người chồng nói dứt khoát.
Bỗng nữ chủ quán đập đạp vaò trán mình:
- Ừ, có thế thật!
Anh chồng đắc ý nói:
- Bà xem, tôi nói có đúng không nào. Anh ta quên gì vậy?
- À... Anh ta quên trả tiền bữa cơm chiều qua và tiền phòng trọ qua đêm. Sau khi ăn canh tuý tâm của chúng ta, anh ta đã quên mất việc đó!
Nguồn: st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét