Bởi vì em mặc áo dài, nên tôi ngỡ đêm nay gặp Huế. Em mát lành như dòng Hương Giang. Cây xanh mướt bãi bờ Cồn Hến. Vĩ Dạ mùa này ngọt lành hoa trái. Câu thơ Hàn bao bận giục lòng tôi. Bao năm rồi xa Huế…
Nhớ khói xi măng trắng trời Long Thọ. Núi Ngự Bình mặc áo tím hoàng hôn. Chuông chùa Thiên Mụ ngân nga láy vào nỗi nhớ. Sông Hương chảy một đời không tới biển. Huế trong tôi là một chiếc áo dài.
Bởi vì em hát câu dân ca, nên tôi nhớ tôi thương đất nước con người. Câu quan họ nhắc ngày về hội Lim. Người níu áo đề thơ đi không dứt. Sông Thương bên lở bên bồi, nửa đục nửa trong. Người đi hội mùa xuân kín bến. Tôi ngỡ những con thuyền chỉ có chở dân ca.
Đây khúc ruột miền Trung nặng tình đất nước. Câu Nam ai tê tái đất trời. Người lên núi và người xuôi phía biển. Nghìn năm sau còn nhớ đất kinh đô. Nhớ giọng hò loang bờ sông man mác. Câu ca sầu một thuở bến Văn Lâu. Ở với Huế mà tôi chưa bao giờ hiểu Huế. Tâm sự cha ông còn mãi nước non này.
Mùa thu thả chiếc lá vàng. Mẹ thả lời ru vào giấc ngủ. Đất trời Nam Bộ mênh mông. Qua bao mùa nắng mùa mưa, con triều lên con nước xuống. Chúng con lớn lên từ bàn tay của mẹ. Mẹ thân yêu! Mẹ làm sao biết, đêm nay ngồi nghe hát dân ca, con của mẹ lại nhớ về lòng mẹ.
Cám ơn đất nước đã sinh ra lời ca, để đêm nay trước bao người em hát. Đất nước thêm một lần nồng mặn ở trong tôi!
Cám ơn đất nước đã sinh ra lời ca, sinh ra cớ để tôi yêu người đứng hát!
Lê Nhật Ký
1988
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét