Có con cò già sống cạnh ao. Già yếu rồi, không còn đủ sức bắt cá nữa, nó mới nghĩ cách kiếm sống bằng mưu gian. Nó bảo với đàn cá: ‘Lũ cá kia ơi, chúng mày có biết không, tai họa sắp đến nơi rồi: tao nghe được bọn người bàn nhau sẽ tát cạn cái ao này để bắt sạch cá đấy. Và tao cũng biết là đằng sau cái gò kia kìa có một cái ao khác tốt lắm. Tao cũng muốn giúp chúng mày, nhưng tao già rồi, bay cũng mệt lắm’. Lũ cá nghe nói, liền khẩn khoản van xin cò giúp cho.
Con cò mới nói:
- Thôi được, tao sẽ cố giúp cho chúng mày, đưa chúng mày đến cái ao kia, nhưng nhỡ ra tao không đủ sức, thôi tao cứ đưa từng đứa một vậy!
Đàn cá nghe bùi tai, tranh nhau van xin:
- Đưa tớ đi, đưa tớ đi!
- Đưa tớ đi, đưa tớ đi!
Thế là cò bắt đầu đưa lũ cá đi: nó quắp từng con một, mang đi đến cánh đồng, rồi ăn thịt. Và nó ăn được nhiều cá lắm.
Trong cái ao ấy có con tôm càng già. Thấy cò đưa cá đi thì tôm cũng nói:
- Cò ơi, cậu cũng đưa tớ đến chỗ ở mới nữa nhé!
Cò quắp tôm vào mỏ rồi bay đi. Khi bay đến cánh đồng, định vứt con tôm càng xuống. Nhưng tôm thấy bao nhiêu xương cá rải rác trên cánh đồng thì tôm đưa hai càng quắp cổ cò, siết chặt cho đến chết, rồi bò trở lại ao và kể chuyện cho lũ cá nghe.
Lev Tolstoi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét