Thứ Hai, 3 tháng 9, 2018

ĐỐM VÀ MUN


"Thiên nhiên và loài vật hiện ra thật sinh động, qua những truyện đồng thoại - một thể loại văn học sở trường của nhà văn Trần Đức Tiến khi viết cho thiếu nhi. “Xóm Bờ Giậu” quê mùa, bình yên với những nhân vật - loài vật quen thuộc, giống như một cộng đồng làng xã thu nhỏ. Mỗi câu chuyện đều gửi gắm một thông điệp: tình nghĩa xóm giềng, tình bạn, tình yêu, sự gắn bó thân thiết, niềm vui, nỗi buồn, và cả những niềm hy vọng chưa bao giờ vơi cạn về những điều tốt đẹp, cao quý" (Minh Quang, Báo Bà Rịa - Vũng Tàu).


Chó, mèo chả mấy khi thân nhau. Đốm và Mun ở chung nhà mà thỉnh thoảng lại gây chuyện cãi lộn. Có lần thằng mèo đáng ghét nổi cơn khùng, cào một nhát sứt tai Đốm. Đốm tức mình, ngoạm đuôi nó. Cậu mèo phát hoảng, gào lên rồi co cẳng nhảy tót qua rào.
Biết Đốm định ra bờ ao chơi với lũ bướm, Mun vẫn nằm chắn ngang, lông xù lên:
- Grù! Grù… ù…ù…
“Nó dọa mình” – Đốm nghĩ.
Loay hoay thêm một lúc rồi Đốm cũng nghĩ ra cách.
Nó đứng cách Mun một đoạn vừa đủ xa, đánh tiếng:
- Ắng ắng!
- Grù! Grù…ù…ù… - Mun vẫn gầm gừ trong họng, ý muốn hỏi: “Ắng ắng cái gì? Tao biết tỏng mày định xin xỏ tao rồi”.
Đốm không xin xỏ. Đốm chỉ muốn tỏ ra mình cũng biết phép lịch sự:
- Xin lỗi. Đằng ấy làm ơn nằm xích ra tí. Được không?
Mun bỗng im, không gầm gừ nữa. Nó thấy lạ. Xưa nay chưa khi nào Đốm nhã nhặn với nó như thế. Giờ nghe cái giọng ấy cũng mát ruột. Nó lẳng lặng vươn vai, tránh sang bên.
- Cảm ơn đằng ấy nhiều! – Đốm nói.
Mun vểnh cả hai tai lên nghe. Rồi chẳng ai xui, nó cũng buột miệng đáp lễ:
- Không có gì.
Đốm vui vẻ chạy vụt ra bờ ao nô với lũ bướm.
Đến trưa còn có chuyện ngạc nhiên hơn.
Mun nằm lim dim trên hè nhìn ra vườn. Đốm mon men đến bên. Mun không xù lông, còn Đốm cũng không ắng ắng đánh tiếng. Cả hai im lặng, ngắm những bông hoa chiều tàn tím biếc chân giậu trúc.
- Sao lại gọi là hoa chiều tàn? – Đốm hỏi.
- Là bởi vì trưa nở, chiều tàn – Mun giải thích.
- Ờ. Đằng ấy giỏi thật. Gì cũng biết.
Mun được khen phổng mũi, cao hứng nói tiếp:
- Còn hoa mười giờ, thì cứ đúng mười giờ là nở bung.
Đang chuyện hoa, Mun lại bất ngờ lái sang chuyện khác:
- Meo, meo!... Chúc mừng năm mới!
Đốm giật mình:
- Đã năm mới rồi cơ à?
- Chứ gì nữa. Năm cũ hết thì năm mới đến. Họ nhà mèo chúng tớ tính ngày tháng chuẩn lắm.
Thấy Đốm lặng im nghe, Mun được thể:
- Chúng tớ phát minh ra lịch chớ bộ!
Xạo tí cho vui, chả chết ai. Nhưng câu tiếp theo thì cu cậu nói thật:
- Năm nay là năm Tuất, năm của cậu đấy. Chúc mừng cậu.
Đốm sướng mê. Quả thật nó đã nghe mọi người nói năm nay là Mậu Tuất, năm tuổi của nó.
- Ôi! Cảm ơn đằng ấy nhiều.
Vừa nói nó vừa nhích lại, sát bên Mun. Hai đứa liếc nhau.
“Bộ đầm lốm đốm hoa của con bé này đẹp tuyệt” – Mun nghĩ.
“Cậu chàng có chiếc áo lông mượt ghê” – Đốm nghĩ.
“Ngồi với nhau thế này thích hơn là ngồi một mình” – cả hai cùng nghĩ.




Trần Đức Tiến

(Rút từ tập Xóm Bờ Giậu, Nxb Kim Đồng, 2018) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét