Dịch giả Trà Ly (1941 - 2019) |
CHIỀU HÔM ĐÓ, LÚC TAN CA, Trương
Cường cưỡi honda về nhà. Khi đi qua một cây cầu lớn, Trương Cường tình cờ thấy
một gã ăn xin ôm chiếc cặp cũ rách căng phồng chạy xuống gầm cầu. Trương Cường
nghĩ, không biết thằng cha này chui vào gầm cầu làm gì, liền giảm tốc độ, bám theo
quan sát.
Gã ăn xin chui vào đó ngó quanh ngó quất rồi gỡ một viên gạch trên
vòm cầu, nhét từng nắm, từng nắm các thứ lấy ra từ chiếc cặp cũ vào đó. Trương
Cường hiểu ngay là gã giấu toàn bộ số tiền kiếm được trong ngày vào đó. Đó là
ngân hàng tư nhân của gã vậy! Nghĩ thế, Trương Cường rồ ga phóng xe đi.
Chiều hôm sau, trên đường đi làm
về, Trương Cường lại thấy gã ăn xin đó. Và, gã cũng có những hành vi tương tự
như hôm trước. Trương Cường nghĩ thầm trong bụng, thằng cha này giấu tiền ở đây
mà không sợ người ta ăn cắp nhỉ? Chắc chẳng có bao nhiêu. Nghĩ thế, Trương Cường
lại phóng xe về nhà.
Ngày thứ ba, cũng như hôm đầu, gã
ăn xin lại mang tiền đến giấu vào cái hốc cũ, đoạn nhìn quanh không ai thấy ai,
gã bước lên cầu bỏ đi. Trương Cường nghĩ, đã mấy ngày rồi, không biết trong cái
hốc đó có bao nhiêu tiền? Sao mình không tới đó xem thử?
Chờ cho gã ăn xin đi xa, Trương
Cường xuống xe, khóa xe cẩn thận rồi chui xuống gầm cầu, xem xét tỉ mỉ và nhận
ra có một viên gạch có thể gỡ ra được. Y gỡ viên gạch ra và thò tay vào đó khua
khoắng. Trời ơi, cả một mớ tiền lớn. Tim Trương Cường đập thình thình. Y dáo
dác nhìn quanh, thấy không có người liền chạy lại chỗ để xe lấy cái túi xách,
nhét lấy nhét để mớ tiền vừa tìm thấy đó. Bỗng nhiên một hồi còi ô tô hối hả
vang lên khiến Trương Cường dừng tay lại, suýt nữa đứng tim, vội nép mình vào
chỗ khuất. Thoáng thấy một chiếc honda lao nhanh qua cầu, sau đó xung quanh yên
tĩnh trở lại. Trương Cường nghe ngóng một lúc rồi nhét tiếp những đồng tiền cuối
cùng vào túi xách, mang lại chỗ dựng xe.
Chiếc honda Trương Cường mới mua
một vạn tệ đã biến mất tự bao giờ. Ngay cạnh đó có một mảnh giấy nhỏ, viết: “Cám
ơn anh! Cuối cùng tôi cũng đã có một người thay ca! Cái hốc dưới gầm cầu đó,
bây giờ thuộc về anh cho tới khi có người biếu anh một chiếc honda khác. Tuy
nhiên, anh hãy cẩn thận kẻo lại rước phải đồ dỏm về nhà đấy!”
Trương Cường chết lặng.
Mã Kinh Phúc
(Trà Ly dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét